CHƯƠNG 626
Anh không trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghi mà đỡ cô đi về phía phòng bệnh: “Em nghỉ ngơi cho tốt trước đi, không cần lo lắng những chuyện này.”
“Sao em có thể không lo lắng được chứ?
Chuyện này liên quan đến sự nghiệp của anh nên đương nhiên em…”
“Nghe lời nào!”
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi cũng không nói thêm gì nữa. Cô đành phải thuận theo để anh dìu mình đi vào phòng bệnh. Chỉ có điều, cô thỉnh thoảng lại nhìn Cố Mặc Ngôn với ánh mắt đầy lo âu một cách rõ rệt.
Cố Mặc Ngôn đỡ Tô Thư Nghỉ năm xuống giường bệnh rồi đắp chăn cho cô một cách chu đáo: ‘Em nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Cố Mặc Ngôn, em… Tô Thư Nghi muốn hỏi về chuyện của công ty nhưng lại sợ làm anh buồn phiền và tức giận. Cô nhất thời không biết có nên hỏi hay không.
Nhìn thấy sự quan tâm rõ ràng trong đôi mắt Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn biết rằng giấu giếm cô cũng chẳng phải là cách hay.
Vì vậy, anh đành phải bịa ra một lý do để giải thích với cô: “Trong hệ thống mạng lưới bảo vệ của tập đoàn Ngôn Diệu có một lỗ hổng nên lần này mới bị hacker xâm nhập, dẫn đến việc bị lộ thông tin khách hàng.”
Anh không muốn Tô Thư Nghỉ biết nguyên nhân thật sự của chuyện này. Nếu nói cho cô biết sự thật của vấn đề thì sẽ không thể thay đổi được gì ngoại trừ khiến cô càng thêm áy náy.
Hơn nữa, anh cũng không muốn Tô Thư Nghỉ nhớ lại những chuyện lúc trước. Bởi có lẽ bác sĩ nói đúng, lãng quên chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Thì ra là vậy. Khuôn mặt Tô Thư Nghi tỏ vẻ hiểu rõ và hoàn toàn không nghi ngờ lời nói của Cố Mặc Ngôn.
Năm lấy bàn tay Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ phát hiện cô muốn mở miệng nhưng lại không nói nên lời, cũng không biết nên an ủi anh thế nào, chỉ có thể siết chặt tay Cố Mặc Ngôn với hi vọng có thể tiếp thêm một chút sức mạnh của mình cho anh.
Cảm nhận được tâm tình của Tô Thư Nghị, Cố Mặc Ngôn khẽ võ vào tay cô: ‘Không sao đâu! Anh sẽ xử lý chuyện này thật tốt.
Em không cần lo lắng. Điều quan trọng nhất hiện giờ là em cần nằm viện nghỉ ngơi cho tốt, biết chưa nào?”
Nhìn thấy giờ phút này Cố Mặc Ngôn vẫn còn quan tâm đến mình, trong lòng Tô Thư Nghi cảm động và đau lòng đến mức khó nói nên lời. Tô Thư Nghi đứng dậy ôm lấy Cố Mặc Ngôn rồi nhẹ nhàng thì thâm vào tai anh: “Không sao! Chúng ta sẽ cùng ổn hơn thôi!”
“Ừm, sẽ ổn thôi.” Cố Mặc Ngôn đáp lại rồi ôm cô chặt hơn.
Mấy ngày nay anh luôn chạy đôn chạy đáo, không chỉ phải giải quyết bất hòa với khách hàng mà còn mất thời gian đối phó với đám phóng viên. Anh thật sự rất mệt mỏi cả về thể chất lẫn tỉnh thần. Lúc này, cái ôm của Tô Thư Nghi khiến anh cảm thấy áp lực của những ngày qua lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, hai người duy trì tư thế ôm nhau thật lâu. Tô Thư Nghi cảm thấy Cố Mặc Ngôn càng ngày càng nặng như thể toàn bộ sức lực của anh đều dồn hết lên người cô.
“Cố Mặc Ngôn.” Cuối cùng, Tô Thư Nghi chịu không nổi nên nhẹ giọng gọi Cố Mặc Ngôn một tiếng, nhưng anh không hề đáp lại.
“Cố Mặc Ngôn?” Vì vẫn không nghe thấy anh trả lời nên Tô Thư Nghi cố gắng ngẩng đầu về phía anh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Cố Mặc Ngôn thì cô lại dở khóc dở cười. Hóa ra anh đã ngủ quên.