CHƯƠNG 604
“AI Tên ăn mày vừa mới vươn tay ra kêu lên một tiếng, vội rụt tay lại, nhìn thấy vết răng còn vương vết máu trên đó, gã vung tay tát Tô Thư Nghỉ một cái: ‘Con khốn, mày dám căn tao, nói ngọt thì mày không nghe, cứ phải ép bọn tao dùng biện pháp mạnh cơ, hôm nay tao phải giết mày!”
Khóe miệng Tô Thư Nghi bị cái tát này đánh cho bật máu, biết mình không thể thoát khỏi tay của bốn gã đàn ông, lại nghe những gì tên đàn ông này nói, cô khóc gào: “Thả tôi ra, xin các anh thả tôi ra! Cô ta cho các anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho anh gấp đôi, gấp ba. Xin các anh, chỉ cần các anh tha cho tôi, các anh muốn bao nhiêu tiên cũng được…”
“Bây giờ mới biết xin tha thì muộn rồi!” Đầu óc bốn tên kia đã sớm toàn là tinh trùng, giờ phút này không thèm quan tâm Tô Thư Nghi kêu gào nữa: ‘Lúc này các anh không cần tiền, chỉ cần em phục vụ bọn này thôi!”
Mấy tên đó đè Tô Thư Nghi ra đất, sau đó xông lên khống chế tứ chi đang giấy giụa của cô, một kẻ trong số đó vươn tay cởi chiếc áo lót còn sót lại trên người Tô Thư Nghi.
“Đừng! Thả tôi ra, đồ khốn, thả tôi ra!” Mặc dù giọng nói đã khản đặc, người cũng không còn hơi sức đâu nữa, nhưng Tô Thư Nghỉ vấn vùng vẫy kêu la.
Cô cố gắng cuộn người lại, tránh né những bàn tay không ngừng vươn về phía mình.
Cô không thể bị bọn họ chiếm lấy, tuyệt đối không, cuộc đời cô vừa bước ra từ bóng tối của quá khứ, cô không thể lại sống mà bị người ta chỉ trỏ nữa.
Cố Mặc Ngôn, anh đang ở đâu, mau tới cứu em, em không muốn thế này. Tô Thư Nghi cảm thấy mình càng ngày càng mất sức, chẳng lẽ hôm nay cô thật sự sẽ bị những kẻ này làm nhục sao? Không, cô không muốn! Cô thà chết còn hơn.
Nhưng bị mấy người đè chặt, đối với cô lúc này mà nói, ngay cả chết cũng là một hy vọng xa vời. Giờ phút này trong lòng Tô Thư Nghi tràn đầy tuyệt vọng, ai có thể tới cứu cô đây?
Trình Thu Uyển đứng bên cạnh nở nụ cười nhìn Tô Thư Nghi giấy giụa, máy quay trong tay vân tiếp tục ghi lại tất cả những hình ảnh này. Tiếng kêu cứu của Tô Thư Nghỉ vô cừng dễ nghe, khiến cô ta cực kỳ vui sướng.
Tô Thư Nghị, đây là kết cục của việc dám động vào tôi. Bất cứ ai dám cướp đồ của tôi, tôi sẽ hủy hoại các người!
Khi cô trở thành kẻ ngủ với đủ loại đàn ông, tôi xem Cố Mặc Ngôn có còn thích cô không!
Nghĩ đến đây, Trình Thu Uyển không nhịn được cười đắc thăng.
Đã là của cô ta, thì vĩnh viễn sẽ là của cô †a, không ai có thể cướp mất!
Nhưng đúng lúc này…
Rầm! Rầm! Rầm!
Có tiếng đập cửa bên ngoài kho hàng.
Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bốn kẻ đang xé quần áo của Tô Thư Nghi lập tức sững lại, bốn mắt nhìn nhau, một kẻ run rẩy nói: ‘Không phải là cảnh sát đến chứ.”
Nghe thấy lời này của gã, ba kẻ còn lại cũng lập tức dừng tay, không cởi quần áo của Tô Thư Nghi tiếp nữa, bọn chúng hoảng sợ nhìn về phía cửa kho hàng.
“Không phải cảnh sát tới thật chứ? Chúng ta có đi tù không?” Một tên khác cũng sợ hãi hỏi.
Bọn họ đã ăn xin trên đường phố, đã làm rất nhiều việc trộm cắp, nhưng bọn họ chưa bao giờ làm một việc phạm pháp nặng như vậy, cho nên hơi chột dạ. Lúc này thấy có người đến, hai chân run lên vì sợ hãi, hoàn toàn không còn vẻ hung hãn với Tô Thư Nghi như vừa rồi.
Trình Thu Uyển cũng lo lắng nhìn về phía cửa, ngón tay siết chặt máy quay. Cô ta cho rằng mình làm chuyện này rất bí mật, trừ cô và Cố Thành Vũ ra, không thể có người khác biết được, lại càng không thể có người báo cảnh sát, vậy rốt cuộc những người bên ngoài là ai?