CHƯƠNG 602
“Cô có ý gì, Trình Thu Uyển, cô muốn làm cái gì?’ Thấy Trình Thu Uyển nói như vậy, Tô Thư Nghi luống cuống. Lần trước cô ta còn rạch mặt mình để hãm hại cô, đến bản thân mình cô ta còn làm đến mức như vậy chớ nói đến người khác.
“Tôi không làm gì cả.’ Trình Thu Uyển đứng dậy phủi tay, cô ta mỉm cười nhìn Tô Thư Nghỉ ngã trên mặt đất: ‘Cô nghĩ xem nếu †in tức Tô Thư Nghi bị người xấu làm nhục lan tràn khắp các đầu báo và trang mạng, đủ loại ảnh ghi lại dáng vẻ xấu xí của cô cũng sẽ được tung lên. Tôi tò mò nếu Cố Mặc Ngôn nhìn thấy những thứ đó thì anh ấy có thể thích cô như anh ấy đã nói nữa hay không?”
“Cô dám!” Tô Thư Nghi bị Trình Thu Uyển dọa sợ, sợ cô ta sẽ làm như thế thật: “Nếu cô làm như vậy chắc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ nói hết tất cả cho anh ấy nghe. Bây giờ cô nên thả tôi ra ngay đi!”
“Ôi, tôi lại sợ quá cơ, ha ha ha.’ Nghe thấy Tô Thư Nghỉ nói vậy, Trình Thu Uyển lại phá lên cười: “Tô Thư Nghỉ, sao cô vẫn không nhớ được chứ? Lần trước cô cũng nói như vậy trong quán cà phê này, tôi đã nói rồi mọi người sẽ tin tôi chứ không tin cô đâu.
Lần trước như thế, lần này cũng sẽ như thế.”
“Còn việc tôi có dám làm hay không à, ha ha!” Trình Thu Uyển liếc mắt lườm Tô Thư Nghi một cái, cô ta nhìn về phía cửa kho gọi lớn: “Tất cả các người vào đi.”
Trình Thu Uyển vừa nói xong, Tô Thư Nghỉ thấy có bốn người đàn ông dơ bẩn xấu xí bước vào, tất cả đều khoảng bốn mươi năm mươi tuổi.
Bọn họ ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù giống như mấy chục năm chưa được cắt tỉa. Cả người bẩn thỉu không biết bao lâu chưa tắm rửa, mấy người đứng khá xa nhưng Tô Thư Nghỉ vần có thể ngửi thấy mùi hôi thối.
Bốn người đàn ông gớm ghiếc đó bước vào, vừa thấy hai cô gái xinh đẹp ở đó đã chảy nước miếng, ánh mắt tục tíu của họ đảo qua đảo lại trên người Tô Thư Nghi và Trình Thu Uyển làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
Trình Thu Uyển cũng ghét bỏ bốn người kia, từ khi họ bước vào cô ta đã nhăn mặt bịt mũi lui về phía sau.
“Trình Thu Uyển, bọn họ là ai, cô bảo bọn họ đến làm cái gì?” Tô Thư Nghỉ nhìn thấy có người đi vào thật thì suy sụp hét to, bất giác cả người cô cũng run rẩy.
Tuy trước đó đã đoán một phần nhưng cô không ngờ Trình Thu Uyển thật sự dám tìm loại người ghê tởm như vậy đến làm nhục mình.
Nhìn dáng vẻ khóc nức nở của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển chậm rãi đi tới cách cô hai bước, khóe miệng không khỏi nhếch lên đầy ác độc, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó: ‘Làm gì à!
Không phải vừa rồi tôi đã nói rõ ràng với cô rồi sao? Tô Thư Nghi, đây là bốn người tôi lựa chọn kỹ càng cho cô, thế nào, cô không hài lòng với bọn họ hả?”
“Trình Thu Uyển, tôi cảnh cáo cô, đừng có làm càn!” Giọng Tô Thư Nghi run lên sợ hãi: “Cô mau bảo bọn họ đi đi!”
“Bọn họ là những người mà tôi đã vất vả lắm mới kiếm được, tôi còn chưa làm gì cả, sao tôi có thể để bọn họ đi chứ?” Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt thâm độc và hung ác: ‘Cô cho rằng những gì tôi nói khi trước chỉ là dọa cô thôi à? Cô nói Cố Mặc Ngôn thích cô đúng không? Tô Thư Nghị, tôi sẽ chờ xem sau khi cô mất hết danh dự, mất đi sự trong trắng thì Cố Mặc Ngôn có còn thích cô hay không!”
‘Sao cô dám làm chuyện như vậy, thả tôi ra!” Thấy vẻ tàn nhẫn trên mặt Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi hoảng sợ kêu lên: “Trình Thu Uyển, nếu Cố Mặc Ngôn phát hiện ra, anh ấy sẽ không tha cho cô đâu, thả tôi rai”
“Tại sao tôi lại không dám?” Không quan tâm đến uy hiếp của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển lấy từ trong túi ra một cái máy ảnh, lắc lắc trước mặt Tô Thư Nghi: “Tôi không chỉ dám làm chuyện như vậy với cô, mà tôi còn muốn quay lại rồi tung lên mạng cơ, đến lúc đó xem cô còn mặt mũi nào mà sống trên đời này, còn mặt mũi nào mà ở bên cạnh Cố Mặc Ngôn!”