CHƯƠNG 589
“Tôi mất mặt!” Nghe thấy Lâm Kim Minh nói vậy, đột nhiên Khương Dĩ Mai đứng bật dậy khỏi mặt đất, đôi tay túm lấy vạt áo Lâm Kim Minh, vẻ mặt tức giận nói: “Đã đến lúc này rồi mà ông còn để ý thể diện của ông nữa à? Lâm Kim Minh, ông là đồ vô dụng, đến vợ con mình mà cũng không bảo vệ được, ông có phải là đàn ông không, ông có phải một người ba không!”
Không biết Khương Dĩ Mai lấy đâu ra sức lớn như vậy, vậy mà Lâm Kim Minh không tránh được bà ta, bị bà ta lắc lắc, sắc mặt cũng bị cà vạt thít chặt đến đỏ bừng.
Nhìn thấy Lâm Kim Minh sắp không thở nổi, Tô Thư Nghi vội chạy đến hỗ trợ bẻ tay Khương Dĩ Mai ra.
Thấy Tô Thư Nghi, Khương Dĩ Mai càng điên cuồng hơn, bà ta buông Lâm Kim Minh ra tiến lên muốn cho Tô Thư Nghi một cái tát thật mạnh, cô tránh đi kịp lúc nhưng móng tay sắc nhọn của Khương Dĩ Mai vân để lại mấy vệt máu trên cánh tay co.
“Tô Thư Nghi, con nhỏ khốn nạn, mày còn dám đến lễ tang của Bảo Châu! Nếu không phải tại mày thì sao Bảo Châu của tao lại chết trẻ vậy được. Hôm nay tao nhất định phải đanh chết con khốn mày!”
Khương Dĩ Mai nói xong rồi muốn nhào lên đánh Tô Thư Nghi nhưng lại bị Lâm Kim Minh kịp thời ngăn cản. Cố Gia Huy lại càng bảo vệ chặt chẽ Tô Thư Nghi ở sau lưng, vẻ mặt căng thẳng nhìn vết thương trên cánh tay cô: “Em không sao chứ?”
Tô Thư Nghi lắc đầu muốn nói với Cố Gia Huy cô không sao, anh ta không cần lo lắng, nhưng vừa cử động đã động đến miệng vết thương, Tô Thư Nghi đau đến nhíu chặt mày.
“Lâm Kim Minh, ông là đồ mắt mù, vậy mà ông lại muốn cản tôi, con khốn này hại chết con gái ruột của ông đấy!” Thấy Lâm Kim Minh chắn trước mặt mình, Khương Dĩ Mai tay đấm chân đá ông ta, hét xé ruột xé gan.
“Thư Nghi cũng là con gái tôi, bây giờ tôi chỉ có một đứa con là con bé, sao lại không bảo vệ con bé được!” Lâm Kim Minh nhìn thấy bộ dạng chanh chua đanh đá của Khương Dĩ Mai, lòng cũng thấy tức giận, hôm nay trước mặt bao nhiêu người như vậy, thật sự mất hết cả mặt mũi: “Có chuyện gì về nhà rồi nói, bà đừng có gây chuyện ở đây nữa!”
“Ha ha! Ha ha ha!” Nghe thấy Lâm Kim Minh nói vậy, Khương Dĩ Mai cười điên cuồng: “Nó cũng là con ông? Lâm Kim Minh, ông bị người ta cắm sừng từ lâu rồi, bản thân ông còn chưa biết à?”
“Bà có ý gì!” Sắc mặt Lâm Kim Minh xanh mét.
“Lâm Kim Minh, tôi nói cho ông biết, Tô Thư Nghi này không phải con của ông, nó là một đứa con hoang. Bao nhiêu năm ông nuôi con hộ người khác!” Sau khi hét những lời này để trút giận, Khương Dĩ Mai lại lớn tiếng khóc: “Bây giờ ông còn bảo vệ nó. Lâm Kim Minh, con khốn này hại chết đứa con gái ruột duy nhất của ông, ông có biết không?”
Nghe thấy Khương Dĩ Mai nói thế, toàn hội trường nổ tung. Chuyện gì thế này? Bọn chỉ đến tham gia tang lễ thôi mà, sao lại được nghe thấy tin tức khủng vậy?
Thoáng chốc, tất cả mọi người ở đây chỉ chỉ trỏ trỏ Lâm Kim Minh.
Một đứa con gái của ông ta vừa qua đời, lúc này vợ ông ta lại đứng ra nói một đứa con khác lại không phải con gái của ông ta, số người đàn ông này bị sao vậy?
“Bà nói vớ va vớ vẩn cái gì thế!” Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người hướng đến mình, Lâm Kim Minh bước lên tát Khương Dĩ Mai thật mạnh, rồi kéo bà ta ra ngoài cửa: “Bà về với tôi ngay, đừng có ở đây làm tôi xấu hổ thêm nữa.”
Dốc sức thoát hỏi Lâm Kim Minh, Khương Dĩ Mai cũng chẳng để ý ông ta đánh mình mà lớn tiếng nói: “Tôi không nói linh tinh!”
Khương Dĩ Mai xoay người nhìn Tô Thư Nghị, vẻ mặt âm u độc ác nói: “Tô Thư Nghi, lần đầu tiên nhìn thấy mày tao đã thấy ghét mày, chẳng qua chỉ là một đứa con riêng thôi, dựa vào đầu mà mày lại đến ở nhà tao!”