CHƯƠNG 586

Thực sự vừa rồi Tô Thư Nghi đã nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đứng ở cửa phòng bếp, chỉ là anh cứ đứng ở đó mà không nói gì, Tô Thư Nghi cũng không biết anh muốn làm gì nên cô cứ vờ như không nhìn thấy.

Bây giờ nghe thấy Cố Mặc Ngôn yêu cầu mình nấu giúp anh một bát mì, trong lòng Tô Thư Nghi nghĩ quả nhiên là như thế.

Dì không ở nhà, cậu chủ Cố Mặc Ngôn này lại không biết tự nấu, e rằng chỉ có thể là đói bụng rồi nên vừa nấy Tô Thư Nghi đã làm phần mì cho hai người ăn.

Mặc dù hai người đang chiến tranh lạnh, nhưng cô cũng sẽ không cố tình bỏ đói Cố Mặc Ngôn. Chỉ là sợ mất thể diện nên Tô Thư Nghi không trả lời câu hỏi của Cố Mặc Ngôn.

Thấy Tô Thư Nghi vẫn bận rộn với công việc của mình và không để ý đến anh, khuôn mặt của Cố Mặc Ngôn có hơi ngượng ngùng. Dù sao anh cũng không quá giỏi trong việc chủ động hòa giải quan hệ, Cố Mặc Ngôn ngượng ngùng đứng ở đó một lúc rồi quay người đi về phòng làm việc.

Ngồi trước bàn làm việc trong phòng, Cố Mặc Ngôn buồn bã suy nghĩ, tại sao vừa rồi mình không hỏi thêm một câu, nói không chừng Tô Thư Nghi sẽ trả lời mình, bây giờ thì còn có lý do gì để nói chuyện với Tô Thư Nghỉ nữa đâu chứ?

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn rời đi, trong lòng Tô Thư Nghỉ trong lòng lóe lên sự vui mừng, đây là lần đầu tiên cậu chủ Cố kiêu ngạo bị từ chối vì vấn đề ăn uống đúng không? Tưởng tượng đến biểu cảm xấu hổ ban nãy của Cố Mặc Ngôn, khóe miệng Tô Thư Nghi cong lên.

Vào lúc Cố Mặc Ngôn đang lo lắng trong phòng làm việc thì anh nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ, sau đó giọng nói của Tô Thư Nghỉ vang lên ngoài cửa: “Mì nấu xong rồi, xuống ăn đi.”

Cố Mặc Ngôn mỉm cười, đứng dậy mở cửa nhưng lại phát hiện Tô Thư Nghỉ đã đi tới cầu thang rồi.

Đi theo Tô Thư Nghỉ đến bàn ăn và ngồi xuống, Cố Mặc Ngôn lơ đãng ăn bát mì trước mặt anh. Anh nhìn Tô Thư Nghi vài lần và muốn nói gì đó, nhưng khi thấy Tô Thư Nghỉ cúi đầu và nghiêm túc ăn, anh lại không biết nên nói như thế nào.

“Cố Mặc Ngôn.” Vào lúc Cố Mặc Ngôn đang do dự không biết nên làm như thế nào để phá vỡ sự im lặng khó xử này thì lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tô Thư Nghỉ vang lên từ phía đối diện.

“Ừm, sao vậy?” Trong lòng lóe lên sự vui mừng, Cố Mặc Ngôn đặt đôi đũa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Tô Thư Nghi ở phía đối diện và hỏi.

Tô Thư Nghi vẫn cúi đầu không nhìn anh, cầm đũa đảo mì trong bát: “Chủ nhật này là đám tang của Lâm Bảo Châu, anh có thời gian đi cùng em không?”

Thực ra Tô Thư Nghi cũng không biết có nên để Cố Mặc Ngôn đi cùng cô hay không, dù sao bây giờ họ vẫn đang chiến tranh lạnh, cô không muốn dễ dàng cúi đầu trước anh.

Nhưng ngày hôm đó cô không biết phải đối mặt với Lâm Kim Minh như thế nào, dù sao thì sự sụp đổ của tập đoàn Lâm thị và cái chết của Lâm Bảo Châu cũng có phần liên quan đến cô. Có Cố Mặc Ngôn ở bên, cô sẽ cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều.

Nghe câu hỏi của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn cảm thấy xấu hổ, Tô Thư Nghi sẵn sàng phá bỏ sự im lặng và đề nghị anh cùng cô đến đám tang của Lâm Bảo Châu, đây cũng là cơ hội tốt để họ hòa giải và quay lại như trước, nhưng anh không thể đồng ý với cô.

Không nghe thấy câu trả lời, Tô Thư Nghi ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Ngôn ở phía đối diện, lại thấy khuôn mặt anh lộ ra vẻ áy náy. Đúng vậy, xét đến mối quan hệ giữa Cố Mặc Ngôn và tập đoàn Lâm thị, sau khi anh đến đó nhất định sẽ gây ra rất nhiều tin tức không cần thiết.

“Nếu anh không muốn đi thì thôi, em có thể đi một mình đi.”

“Không phải, Thư Nghi.” Sợ Tô Thư Nghỉ hiểu lâm, Cố Mặc Ngôn giải thích: “Không phải là anh không muốn đi, nhưng chủ nhật tuần này anh phải bàn bạc về một số chỉ tiết liên quan tới thiết kế lần này với Trình Thu Uyển. Cuộc họp này khá quan trọng, nó liên quan trực tiếp đến việc thành công hay thất bại của thiết kế này và hiệu suất của công ty trong nửa cuối năm, vì vậy anh không thể vắng mặt. Ngày hôm đó anh sẽ để Dương Tùng Đức đưa em tới có được không?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play