CHƯƠNG 584
“Ôi mẹ ơi, đây là Trình Thu Uyển à? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ!”
“Người thật còn đẹp hơn trong video, tiếc là mặt lại đang bị thương mất rồi, nếu như để lại sẹo thì sao?” Người này nói xong còn tức giận liếc Tô Thư Nghi một cái, ngay cả người đẹp mà như thế này mà còn nhãn tâm hãm hại.
“Tôi lại thấy rằng như thế này càng cao quý khó với tới hơn, cũng càng hấp dẫn hơn.
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao Tô Thư Nghi lại làm như thế rồi, nếu là tôi, đối diện với một tình địch như thế này thì cũng chẳng tự tin nổi.
“Này, mọi người nói xem, Trình Thu Uyển đến tìm Tô Thư Nghi làm gì? Chẳng lẽ là tới đánh dấu chủ quyền.”
“Có lẽ là như vậy, nhưng căn bản người ta cũng là chính cung…”
Nghe lời bàn tán của những người xung quanh, Tô Thư Nghi không khỏi cười thầm trong lòng, mọi người đều bị vẻ bề ngoài yếu đuối này của Trình Thu Uyển lừa sao?
“Cô tới đây làm gì?” Thấy Trình Thu Uyển đi tới trước mặt mình, Tô Thư Nghỉ lạnh lùng hỏi.
Nhìn lướt một vòng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía này, Trình Thu Uyển cười nói: “Cô có chắc là muốn nói chuyện với tôi ở đây không?”
Tô Thư Nghi đứng dậy đi thẳng về phía phòng trà, cô cũng không muốn diễn kịch miễn phí cho người khác xem.
Tới phòng trà, Tô Thư Nghi nhìn Trình Thu Uyển đang đi theo và hỏi: “Bây giờ cô nói đi, cô muốn làm gì!?”
Không vội trả lời câu hỏi của Tô Thư Nghị, Trình Thu Uyển quay qua quay lại trong phòng trà trước, sau đó mới chậm rãi nói: “Đây là chỗ làm của cô à, cũng chẳng ra làm sao. Cố Mặc Ngôn cũng không sợ cô làm anh ấy mất mặt à?”
“Không cần cô lo chuyện của chúng tôi.”
“Thế à? Vậy nếu như tôi cứ muốn lo thì sao?” Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghi với vẻ mặt như mèo vờn chuột.
“Rốt cuộc hôm nay cô tới đây làm gì?”
Không muốn dây dưa những chuyện vô bổ này với cô ta, Tô Thư Nghi nghiêm nghị hỏi.
“Ha ha” Thấy vẻ mặt tức giận của Tô Thư Nghi, Trình Thu Uyển mỉm cười đắc ý: “Vội cái gì chứ, tôi tới đương nhiên là để nhận kết quả rồi.”
Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghi một cách giêu cợt và nói: “Tôi đã nói với cô từ trước rồi, mọi người sẽ không tin cô đâu, chỉ tin tôi thôi. Sao nào, tôi không có nói sai chứ?”
“Tô Thư Nghị, cái cảm giác rõ ràng bản thân cô không sai nhưng cả thế giới chẳng có ai tin cô là cảm giác thế nào vậy?
Thực sự tôi cũng khá đồng tình với cô, cô nói xem, ngay cả chồng và mẹ mình còn không băng lòng tin mình, không biết cô đã đau lòng tới mức nào nhỉ?”
“Cô tới là vì muốn nói những lời này sao?”
Cố gắng để bản thân không tức giận, Tô Thư Nghi cố giữ bình tĩnh và hỏi.
“Đúng thế, tôi tới là để nói với cô những điều này. Còn nữa, tôi tới đây thì chẳng phải người trong tòa soạn sẽ càng quan †âm cô hơn sao?” Trình Thu Uyển nhìn Tô Thư Nghi chăm chằm với ánh mắt dữ tợn: “Tôi muốn cô ở đâu cũng không được yên ổn, đây chính là kết cục cho việc cô cướp đồ của tôi.”
Nhìn tư thế kiêu ngạo của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ thực sự muốn bước lên tát cô †a một cái, nhưng cô vấn luôn tự dặn lòng mình rằng không thể nổi giận.