CHƯƠNG 582
Biết rằng cho dù có giải thích như thế nào thì cũng không có tác dụng nên Tô Thư Nghỉ cũng chẳng để ý đến những ánh mắt hàm chứa ý đồ rõ rệt đó, cô đi thảng tới chỗ của mình và ngồi xuống. Mọi người sẽ chỉ tin vào những gì họ tận mắt nhìn thấy, cũng giống như Cố Mặc Ngôn và Tô Ninh Kiều vậy, nhưng họ không hề biết rằng đôi khi tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc đã là sự thật.
Nhưng cô mặc kệ không có nghĩa là người khác sẽ không nói. Người trong văn phòng không hề né tránh sự hiện diện của Tô Thư Nghi, họ xôn xao bàn tán về sự việc xảy ra vào ngày hôm qua, không những không nói nhỏ mà ngược lại còn cố tình nói to lên, dường như đang cố ý để cho Tô Thư Nghi nghe thấy.
“Cô nói xem, trước đây đúng là không nhận ra mà, sao cô ta có thể làm ra việc như thế được chứ, chẳng phải bình thường giả vờ dịu dàng lắm sao?”
“Ai mà biết được chứ, đúng là biết người biết mặt không biết lòng.”
“Tôi thấy ấy à, cái này gọi là cuống quá làm liều, e là biết rằng vị trí mợ Cố của mình sắp không giữ được nữa nên mới muốn nhanh chóng loại bỏ những chướng ngại vật làm ảnh hưởng tới mình.”
“Cũng đúng, nếu tôi là Cố Mặc Ngôn thì tôi cũng chọn Trình Thu Uyển. Nhưng mà sao cô ta lại nghĩ ra cách hủy hoại khuôn mặt của Trình Thu Uyển được nhỉ!”
“Đúng thế, chỉ là không ngờ trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc, vừa hay bị người khác nhìn thấy rồi quay lại, còn đăng lên mạng nữa chứ, bây giờ cả thế giới đều biết cô ta là người như thế nào rồi, tôi thấy Cố Mặc Ngôn sẽ càng không cần cô ta Những người này vừa nói vừa liếc nhìn Tô Thư Nghị, sợ rằng Tô Thư Nghỉ không biết người họ đang nói tới chính là cô.
Nghe những lời bàn tán của bọn họ, Tô Thư Nghi năm chặt cây bút trong tay, sự không cam lòng ngập tràn trong ánh mắt.
Về mưu mô, cô không bằng Trình Thu Uyển, nhưng có một ngày cô sẽ ném bằng chứng ra trước mặt những người này, để bọn họ phải ngậm miệng lại, để bọn họ nhìn thấy Trình Thu Uyển mà bọn họ đang bảo vệ lúc này là một người xấu xí tới mức nào.
“Đủ rồi, không biết là trong giờ làm việc không được buôn chuyện à? Muốn về nhà hết rồi đúng không? Tập trung làm việc đi!”
Qua cánh cửa phòng làm việc, Cố Gia Huy nghe thấy hết những lời bàn tán của đám người đó nên bước ra nghiêm nghị nói.
Thấy tổng biên tập tức giận, mọi người cũng giữ im lặng. Thấy họ không còn bán tán nữa, Cố Gia Huy quay lại nói với Tô Thư Nghỉ: “Còn nữa, Tô Thư Nghỉ, em qua đây một lát.”
Mặc dù không biết Cố Gia Huy tìm mình làm gì, nhưng Tô Thư Nghi vẫn đi theo Cố Gia Huy tới phòng làm việc của anh ta, cô thực sự không muốn đối diện với đám người ngoài kia.
Cố Gia Huy bảo Tô Thư Nghỉ ngồi xuống ghế, sau đó anh ta cũng ngồi xuống đối diện cô.
“Thư Nghi, em vấn ổn đúng không?” Không giống với giọng nói nghiêm nghị ban nấy, Cố Gia Huy dịu dàng hỏi Tô Thư Nghi, sự quan tâm của anh không thể diễn tả bằng lời.
Tô Thư Nghi không trả lời, cô cũng không biết mình nên nói gì. Cô thực sự không thể kìm lòng nói ra mấy chữ như “Tôi rất ổn
“Thư Nghỉ, anh đã biết chuyện ở trên mạng rồi, anh tin em sẽ không làm ra chuyện như thế, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, đúng không?” Cố Gia Huy nhẹ nhàng hỏi.
“Gia Huy, cảm ơn anh.” Nghe thấy ngoài Trình Nam Quyền ra vẫn còn có người băng lòng tin mình, Tô Thư Nghi không thể nói răng cô không cảm động: “Cảm ơn anh đã bằng lòng tin tưởng tôi.”
“Đương nhiên là anh tin em rồi.” Cố Gia Huy tỏ ra đương nhiên, sau đó lại cẩn thận hỏi han: “Chỉ là, Cố Mặc Ngôn có tin em không?”
Tô Thư Nghỉ nghe vậy thì cúi đầu không nói gì. Thực ra Cố Gia Huy cũng có thể đoán ra được đại khái, video quay rõ ràng như vậy, lúc trước Cố Mặc Ngôn còn thích Trình Thu Uyển như thế thì e rằng sẽ không tin Tô Thư Nghi.