CHƯƠNG 572
Tôi cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác, coi chừng rước họa vào thân.”
Nhìn thấy Trình Thu Uyển không có chút áy náy nào, ngược lại còn kiêu ngạo uy hiếp mình, Tô Thư Nghi tức đến mức run rẩy cả người: “Tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho Cố Mặc Ngôn. Đến lúc đó xem cô sẽ giải thích như thế nào với anh ấy đây!”
“Ha ha hai” Nghe thấy Tô Thư Nghỉ nói vậy, Trình Thu Uyển không hề quan tâm mà cười phá lên, sau đó dùng vẻ mặt khinh thường nói: “Tô Thư Nghỉ, cô đang uy hiếp tôi đó à? Muốn nói cho Cố Mặc Ngôn thì cô cứ đi đi, đến lúc đó, xem Cố Mặc Ngôn sẽ tin tưởng cô, hay là tin tưởng tôi đây.”
Người chú ý về phía này càng ngày càng nhiều, nhưng Trình Thu Uyển ngược lại không vội vàng rời đi, mà một lần nữa ngồi xuống, vẻ mặt châm biếm nhìn Tô Thư Nghi.
“Tô Thư Nghỉ, cô cảm thấy Cố Mặc Ngôn thật sự thích cô sao? Cô cũng không nhìn lại bản thân xem mình trông như thế nào đi chứ. Lần trước lúc bọn tôi ở bên nhau ở trong thang máy ba tiếng đồng hồ, cô có biết bọn tôi đã làm gì không?” Trình Thu Uyển cố ý làm ra vẻ mặt ái muội: “Cố Mặc Ngôn nói anh ấy vẫn còn yêu tôi, còn về cô, anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn với cô thôi. Tôi nói cho cô biết, Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn là của tôi, tôi nhất định sẽ cướp anh ấy về, cô cảm thấy cô là đối thủ của tôi sao?”
“Trình Thu Uyển, cô đừng có quá đáng!” Tô Thư Nghi thật sự bị lời nói của cô ta chọc giận, vô thức đập tay lên bàn: “Cô cho rằng tôi sẽ tin tưởng những lời này của cô sao?
TỐT – Tô Thư Nghi còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Trình Thu Uyển ngã người ra sau, ghế dựa xung quanh đều ngã xuống đất. Cũng không biết là do cố ý hay là vô tình, khi ngã xuống, mũi chân Trình Thu Uyển câu trúng chân bàn, khiến cái bàn đột nhiên nghiêng sang một bên, ly cà phê phía trên đều rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Khi Trình Thu Uyển ngã xuống đất, khuôn mặt của cô ta đúng lúc ngã xuống những mảnh vỡ, lập tức khiến gương mặt Trình Thu Uyển chảy xuống mấy vệt máu.
Tô Thư Nghi thấy cảnh tượng như vậy cũng có chút sững sờ, cô không ngờ bản thân chỉ đập nhẹ lên bàn, thế nhưng lại khiến Trình Thu Uyển té xuống đất.
“Mặt của tôi! Mặt của tôi!” Tô Thư Nghi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe thấy tiếng la hoảng hốt của Trình Thu Uyển.
Chỉ thấy Trình Thu Uyển một tay đưa lên Sờ gương mặt đầy máu tươi, một tay chỉ vào Tô Thư Nghi chất vấn: “Tô Thư Nghị, sao cô lại độc ác như thế chứ, vì sao cô lại muốn hủy dung tôi!”
Trình Thu Uyển vừa nói vừa rơi nước mắt, nước mắt kết hợp với máu tươi chảy xuôi xuống khuôn mặt tinh xảo kia, nhìn khiến người ta vô cùng đau lòng. Rất nhiều người xung quanh đã đi tới đỡ Trình Thu Uyển dậy, cũng có người vội vàng gọi điện cho bệnh viện.
Lúc trước khi Trình Thu Uyển vừa tới đây, mọi người đã bị vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất cao quý của cô ta thu hút, một người đẹp như thế cho dù đi tới đâu cũng khiến người ta thích mắt.
Bây giờ nhìn thấy một người đẹp như thế vô cùng chật vật nằm trên mặt đất, trên người tràn đầy cà phê thì thôi, đã thế còn bị cắt lên mặt. Trong lòng mỗi người ở đây đều xuất hiện suy nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân. Trong mắt bọn họ, bây giờ Tô Thư Nghỉ còn ác độc hơn cả mụ mẹ kế hoàng hậu đã cho công chúa Bạch Tuyết quả táo độc.
“Ai da, tôi nói này người phụ nữ kia sao có thể như vậy được chứ, có gì thì từ từ nói không được à, sao cứ phải động thủ thế.”
Một người đàn ông trong đây đặt câu hỏi với Tô Thư Nghi.
Vừa dứt câu, đã có người phụ họa theo: “Đúng đó, hủy hoại dung mạo người khác là quá ác độc rồi, cho dù cô ghen ghét người khác xinh đẹp hơn mình cũng không thể làm như vậy chứ, đúng là độc nhất lòng dạ đàn bài”
“Câu này không thể nói như vậy! Cũng không phải là mọi phụ nữ đều ác độc giống người này.” Một người phụ nữ bước lên dùng sức đẩy Tô Thư Nghi, Tô Thư Nghỉ nhất thời không đứng vững, lảo đảo về sau vài bước rồi ngã xuống đất. Nhưng không có một ai bước lên đỡ cô, ngược lại đều dùng ánh mắt vì cô xứng đáng mà nhìn cô.