Chương 565

Trình Nam Quyền thở dài một hơi, rồi do dự nói với Tô Thư Nghỉ: “Trước kia quả thật tình cảm giữa Thu Uyển và Cố Mặc Ngôn rất sâu đậm. Hơn nữa, đối với một người đàn ông mà nói thì mối tình đầu lúc nào cũng có một vị trí rất đặc biệt. Tôi cũng chỉ là có lòng tốt nên mới nhắc nhở cô vậy thôi. Tốt nhất là cô vẫn nên cẩn thận một chút.”

Tô Thư Nghỉ rất bất ngờ khi Trình Nam Quyền nói với cô những lời này. Trình Thu Uyển là em gái anh ta, thế mà anh ta lại nhắc nhở cô coi chừng Trình Thu Uyển.

Xem ra Trình Nam Quyền muốn tốt cho cô thật.

Mặc dù Trình Nam Quyền là anh trai của Trình Thu Uyển, nhưng cảm giác mà hai người mang lại cho Tô Thư Nghỉ hoàn toàn không giống nhau. Nhớ tới lời khiêu khích của Trình Thu Uyển với mình trước kia, Tô Thư Nghỉ cảm thấy lòng dạ cô ta rất sâu, bản thân cô thật sự không thể nào thích nổi một người như vậy.

Nhưng đối với Trình Nam Quyền, cô lại có một cảm giác gần gũi một cách kỳ lạ. Bây giờ, nghe thấy lời anh ta nói với mình, Tô Thư Nghi rất cảm động.

Tô Thư Nghi đợi ở bệnh viện một hồi lâu mà Trình Thu Uyển mãi không tỉnh lại. Lúc cô còn đang cân nhắc xem có nên đi trước hay không, thì Trình Nam Quyền đã nhìn ra suy nghĩ của cô.

“Thư Nghi, nếu Thu Uyển đã không sao thì một mình tôi ở đây canh là được rồi. Cô đi về trước đi.”

Tô Thư Nghỉ hơi ngại ngùng. Vừa rồi chính cô chủ động nói muốn ở lại chờ Trình Thu Uyển tỉnh, bây giờ lại muốn về trước.

Nhưng nghĩ lại thì có khi Trình Thu Uyển tỉnh lại cũng không muốn nhìn thấy cô.

“Vậy cũng được. Thế tôi về trước đây. Anh để ý một chút nhé.” Tô Thư Nghi không từ chối nhiều mà chỉ dặn Trình Nam Quyền một câu, rồi rời khỏi bệnh viện.

Lúc cô về đến nhà thì Cố Mặc Ngôn cũng đã tan làm trở về.

“Chẳng phải anh đã dặn Dương Tùng Đức đi đón em rồi sao? Sao em lại về một mình thế này?” Trước khi tan làm Cố Mặc Ngôn còn cố ý nói với Dương Tùng Đức một tiếng, không ngờ rằng Tô Thư Nghi lại không báo đã về trước rồi.

“Không có gì. Lúc em vừa đi ra thì tình cờ gặp ngay một chiếc taxi ấy mà.”

“Ừ” Cố Mặc Ngôn cũng không xoắn xuýt về vấn đề này mãi không buông: “Trình Thu Uyển thế nào rồi?”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ lại nhớ tới sự hoảng loạn của anh khi ôm cô ta tới bệnh viện chiều nay. Lúc đó anh còn chẳng thèm nhìn cô cái nào. Nghĩ vậy, nhất thời, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng ấm ức.

Nhưng bây giờ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Mặc Ngôn khi nhắc tới Trình Thu Uyển, cô không tiện nói thêm gì cả.

“Em cũng không rõ lắm. Lúc em trở về cô †a còn chưa tỉnh.”

“À” Sau khi trả lời đơn giản, Cố Mặc Ngôn không hỏi thêm nữa.

Ngày hôm sau, Tô Thư Nghỉ thu dọn đồ đạc xong sớm, rồi tới tòa soạn tạp chí làm việc. Đã xin nghỉ mấy ngày liên tiếp rồi, nên nếu không đi làm nữa cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

“Chào mọi người, đã lâu không gặp.” Tô Thư Nghi cười bắt chuyện với mọi người một tiếng, lại phát hiện không có đồng nghiệp nào đáp lại mình. Hơn nữa, ánh mắt của bọn họ lúc nhìn cô đều có ý gì đó không rõ lắm, có vẻ như đang tràn ngập…

sự đồng cảm.

“Sao thế?” Thấy phản ứng của mọi người, Tô Thư Nghỉ hơi nghỉ ngờ. Chẳng lẽ cô mới nghỉ làm mấy ngày thôi mà đã bỏ lỡ chuyện lớn gì rồi à.

Không ai trả lời Tô Thư Nghỉ. Tất cả mọi người đều cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình.

Tô Thư Nghỉ trở lại chỗ ngồi của mình với vẻ mặt khó hiểu. Cô ngẩng đầu quan sát đồng nghiệp bốn phía một chút thì phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn trộm cô, chỉ là khi thấy cô nhìn lại thì lại nhanh chóng cụp mắt xuống làm bộ như đang bận.

Tô Thư Nghi thật sự bị những người này làm cho khó hiểu. Cô đứng dậy đi sang chỗ của Hiểu Khiết bên cạnh, rồi lặng lẽ kéo cô ấy tới phòng trà nước.

“Chị Thư Nghi…’ Hiểu Khiết nhìn Tô Thư Nghỉ bằng vẻ mặt đầy lo lăng, sau đó lại tiến lên giữ chặt tay cô, ánh mắt kiên định: “Chị Thư Nghĩ, chị đừng lo lắng. Em tin rằng tổng giám đốc Gố không phải là người như vậy đâu.”

“Hả?” Tô Thư Nghi không hiểu Hiểu Khiết đang nói gì cho lắm: “Có liên quan gì tới Cố Mặc Ngôn à? Hiểu Khiết, rốt cuộc thì có chuyện gì vậy? Sao ngay cả em cũng lạ lùng thế?”

“Chị Thư Nghỉ, chẳng phải lúc ấy chị cũng ở đó sao?” Hiểu Khiết cũng bị Tô Thư Nghỉ làm cho ngơ ngác.

“Cái gì mà ở đó?”

“Chính là Trình Thu Uyển “chết rồi sống lại” ấy. Chẳng phải lúc đó chị ở ngay trong nghĩa trang sao?”

Hóa ra là chuyện này. Tô Thư Nghi cười khổ một tiếng. Vừa rồi cô còn tưởng mình đã bỏ lỡ chuyện lớn gì chứ, không ngờ lại là chuyện của bản thân mình. Mấy ngày nay chuyện này ầm ï trên Facebook như vậy chắc chắn là mọi người đều biết cả rỒI.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play