Chương 560
“Cần bao lâu?”
“Tâm khoảng 3 tiếng.”
“Quá là lâu!” Nghe cần thời gian dài như thế, Tô Thư Nghỉ bên cạnh không khỏi lo lăng: “Có thể xảy ra chuyện gì khác không?”
“Không khí trong thang máy đủ cho hai người thở trong vòng 3 tiếng, sẽ không có vấn đề gì đâu. Chúng tôi sẽ cố rút ngắn thời gian giải cứu, cô đừng quá sốt ruột.”
Nghe nhân viên bảo trì cam kết nhiều lần răng sẽ không sao, Tô Thư Nghi và trợ lý Dương mới hơi yên lòng.
Thế nhưng nghĩ đến việc chỉ có hai người Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển ở trong thang máy, hơn nữa ở cùng nhau trong đó 3 tiếng, trong lòng Tô Thư Nghi có hơi khó chịu.
“Phải tin tưởng Cố Mặc Ngôn, tin tưởng Cố Mặc Ngôn…’ Tô Thư Nghỉ hết lần này đến lần khác tự nhủ bản thân phải tin tưởng Cố Mặc Ngôn, cô lo lắng đứng bên cạnh thang máy chờ đợi.
Mà lúc này, trong thang máy, Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển đều im lặng, trầm mặc.
Lúc thang máy đột nhiên dừng lại, Trình Thu Uyển nhất thời rất hoảng sợ, cô ta sợ rằng có chuyện gì xảy ra với mình.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Còn Cố Mặc Ngôn thì ngược lại, rất bình tĩnh gọi điện thoại khẩn cấp, giải thích rõ tình huống hiện tại bên trong thang máy với nhân viên bảo trì ở bên ngoài.
Sau đó, nhân viên bảo trì nhắc nhở bọn họ về một số vấn đề cần lưu ý, nói rằng sự việc không có gì lớn, không có nguy hiểm, rất nhanh bọn họ sẽ được ra ngoài.
Bên trong thang máy, sau khi cúp điện thoại xong, Cố Mặc Ngôn quay sang nói với Trình Thu Uyển: “Không sao đâu, sẽ ra ngoài nhanh thôi.” Sau đó, anh không thèm nói câu nào nữa, yên lặng đứng một chỗ chờ người giải cứu.
Nghe nói không có gì nguy hiểm, vẻ mặt hốt hoảng của Trình Thu Uyển cũng dần dịu đi. Nhìn Cố Mặc Ngôn đứng bên cạnh, Trình Thu Uyển nghĩ thầm: Xem ra, đây là cơ hội mà ông trời ban cho mình.
Từ lần gặp mặt trước ở nghĩa trang, Trình Thu Uyển nỗ lực liên lạc, muốn hẹn ra ngoài gặp mặt với Cố Mặc Ngôn. Thế nhưng lần nào Cố Mặc Ngôn cũng đều có đủ loại lý do để từ chối.
Nếu không phải lúc tiếp nhận dự án thiết kế này, Trình Thu Uyển cố ý thêm điều khoản vào hợp đồng, cần phải thảo luận lại phương án với tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu, thì có lẽ Cố Mặc Ngôn vẫn sẽ từ chối gặp cô ta.
Trình Thu Uyển không hiểu nổi, theo lý thuyết thì nhiều năm nay Cố Mặc Ngôn cho rằng cô ta đã chết, hiện tại cô ta sống lại hẳn anh phải cực kỳ vui vẻ mới đúng.
Sao lại đối xử lạnh lùng với cô ta như thế?
Nếu nói Cố Mặc Ngôn đã hoàn toàn quên cô ta, thì Trình Thu Uyển không tin. Bằng không, lúc trước anh sẽ không chăm lo cho mộ phần của cô ta ở nghĩa trang, hơn nữa lại còn ra giá trên trời để mua lại chiếc bút máy đã từng tặng cho cô ta.
Dù sao đi nữa, Cố Mặc Ngôn là của cô ta, chỉ có thể là của cô ta! Còn Tô Thư Nghị, sớm muộn gì cô ta cũng khiến cô chủ động rời khỏi Cố Mặc Ngôn.
“Cố Mặc Ngôn, mấy năm nay anh thế nào?”
Thấy Cố Mặc Ngôn không có dấu hiệu mở lời, Trình Thu Uyển chỉ đành tự mình hỏi, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
“Sống rất tốt.’ Nói xong ba chữ này, Cố Mặc Ngôn tiếp tục giữ im lặng.