Chương 539
“Hôm nay là ngày giỗ em gái tôi.” Trình Nam Quyền nhìn mọi người xung quanh, trong giọng thể hiện rõ sự tức giận: “Tôi không hy vọng em ấy bị quấy rầy, mong mấy người mau chóng rời đi!”
Dù không đạt được mục đích nhưng những phóng viên kia cũng không muốn chuốc rắc rối về mình, tránh để đến lúc đó còn chưa lập công mà đã mất việc rồi. Cho dù bọn họ không cam lòng thì lúc này cũng chỉ có thể rời đi.
‘Cô không sao chứ?” Trình Nam Quyền nhìn Tô Thư Nghi rồi lo lắng hỏi.
Tô Thư Nghi ở trước mặt đầu tóc rối bù, quần áo trên người cũng nhàu nhĩ, bàn chân không mang giày đầy giấu giày, có nơi đã bị giãm trầy da, máu trộn lẫn với bụi đất chảy xuống.
Lắc đầu, Tô Thư Nghi gượng cười nói: “Cảm ơn anh.”
Hai người vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe thấy có một phóng viên sắp rời đi kêu lớn: “Cố Mặc Ngôn!”
Tô Thư Nghi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, cô mở to đôi mắt không dám tin, nước mắt đảo quanh hốc mắt, chẳng mấy chốc sẽ rơi xuống.
Anh mặc trên người âu phục màu xám sắt, bên ngoài khoác áo khoác đen, thân hình gây gò cao thẳng. Mặc dù nét mặt có hơi mệt mỏi nhưng vấn không thể che giấu được đường nét nổi bật của anh, chỉ cần anh đứng ở đó là có thể hấp dân ánh mắt của mọi người, làm cho người ta không thể không nhìn anh. Không phải Cố Mặc Ngôn thì còn có thể là ai nữa?
Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đứng cách đó không xa, trong lòng Tô Thư Nghi không khỏi chua xót.
Mình vì oan ức và ghen tị mà trốn †rong chăn khóc gần như đau hết hai bên sườn thì anh lại vắng mặt; khi nghe được tin có thể Trình Thu Uyển vẫn chưa chết, mình không biết nên làm gì bây giờ, muốn nói với anh thì anh không có mặt; Tô Ninh Kiều bị thương nhập viện, mình sốt ruột không biết làm thế nào thì anh cũng không có mặt.
Bây giờ, vào ngày giỗ của Trình Thu Uyển, anh lại mệt mỏi vội vàng chạy về. Điều này có phải là đang nói rằng ở trong lòng Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ cô vẫn luôn thua kém Trình Thu Uyển.
Cũng đúng, trong lòng Tô Thư Nghỉ cười nhạo chính mình, cô có gì có thể so sánh với Trình Thu Uyển đây?
Mà trong mắt Cố Mặc Ngôn nhìn về phía Tô Thư Nghỉ và Trình Nam Quyền lại đầy vẻ tức giận, anh siết chặt năm đấm của mình, vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm bàn †ay bên hông Tô Thư Nghi.
Bởi vì vừa rồi muốn che chở Tô Thư Nghi không bị đẩy ngã, sau đó chân Tô Thư Nghỉ bị thương nên Trình Nam Quyền vẫn luôn nửa ôm Tô Thư Nghị, vào lúc này, tay anh ta đang vịn bên hông Tô Thư Nghi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, cơn giận trong lòng Trình Nam Quyền cũng lập tức dâng trào.
Không ngờ Cố Mặc Ngôn lại dám đến nghĩa trang của Thu Uyển! Nếu năm đó không phải tại anh thì sao Thu Uyển lại mất mạng vào đúng tuổi còn xuân như thế.
Mặc dù bây giờ các phóng viên nhìn thấy hình ảnh Cố Mặc Ngôn và Triệu Ngôn Quy trợn mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên ánh sáng hóng hớt nhưng không có ai dám bước lên đặt câu hỏi cả.
Ngoại trừ hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ cả người Cố Mặc Ngôn bây giờ, không nói đến áp suất thấp có thể cóng chết người bên cạnh, hai thân phận là cậu hai nhà họ Cố và tổng giám đốc Tập đoàn Ngôn Diệu cũng đủ khiến những phóng viên kia khiếp SỢ rồi.
Không giống như Trình Nam Quyền miễn cưỡng duy trì nhà họ Trình, bây giờ Cố Mặc Ngôn lại đang trong thời kỳ đỉnh cao. Cho dù có cho bọn họ một trăm lá gan thì bọn họ cũng không dám xúc phạm Cố Mặc Ngôn.
Trong mắt Cố Mặc Ngôn và Trình Nam Quyền đều bốc lên lửa giận; đôi mắt Tô Thư Nghi ngấn nước, cắn môi nhìn Cố Mặc Ngôn; đám phóng viên không dám tiến lên cũng không nỡ rời đi. Xung quanh rơi vào bầu không khí lúng túng kỳ lạ.
Vào lúc này, một người phụ nữ xuất hiện trong tâm mắt của mọi người.
“Trời ơi!” Nhìn thấy cô gái đột nhiên xuất hiện, những người ở đây đều không khỏi kêu lên.