Chương 524

.Anh mơ đẹp quá.” Tô Thư Nghỉ cười đáp trả lại một câu, bước lên định nhận lấy áo vest của Cố Mặc Ngôn.

Nhưng khi Cố Mặc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Thư Nghĩ lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, khóe miệng vừa rồi còn tràn đầy ý cười cũng mím chặt lại, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ không thể tin được.

‘Làm sao thế?” Tô Thư Nghi nhìn phản ứng của Cố Mặc Ngôn khi thấy mình thì vô cùng khó hiểu.

Cố Mặc Ngôn định thần lại, giọng điệu bình thản hỏi: “Hôm nay em mua quần áo mới à?

Đúng vậy.’ Nghe thấy Cố Mặc Ngôn hỏi tới quần áo của mình, không biết vì sao, Tô Thư Nghỉ lại cảm thấy có chút khẩn trương: “Hôm nay em cùng Elena ra ngoài đi dạo phố, nhìn thấy quần áo khá hợp nên mua, xấu lắm sao?”

Cố Mặc Ngôn ngừng một chút, nói: “Phong cách lồ ng lộn này không hợp với em, ngoan, nghe lời, thay lại đi.”

Nghe thấy câu trả lời của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghĩ “À’ một tiếng, sau đó xụ mặt đi lên lầu.

Trở lại phòng ngủ, thay bộ quần áo bình thường mình mặc, Tô Thư Nghỉ ngây ngốc nhìn chiếc váy trên giường.

Nghĩ tới bản thân cố ý thay chiếc váy này chờ Cố Mặc Ngôn trở về, hai mắt cô liền không khống chế được mà hơi cay cay, trong lòng giống như bị nhồi bông vào, không thể thở được.

Sau khi tự mắng bản thân một câu vô dụng, Tô Thư Nghỉ hít thật sâu vài hơi, nâng tay lên dùng sức phẩy phẩy trước hai mắt mình, mạnh mẽ kiềm nước mắt lại vào bên trong.

Buổi tối, Tô Thư Nghi đứng dậy đi vệ sinh, khi trở về nằm xuống giường tiếp tục ngủ, cô đột nhiên nghe thấy Cố Mặc Ngôn bên cạnh kêu lên một tiếng “Thu Uyển”.

Cô quay đầu nhìn sang Cố Mặc Ngôn, dù Cố Mặc Ngôn vẫn đang ngủ say, nhưng lông mày nhíu chặt lại, gân xanh trên trán nổi lên, giống như đang mơ thấy chuyện gì đó không tốt.

Thu Uyển? Là Trình Thu Uyển sao? Cố Mặc Ngôn mơ thấy cô ta?

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn kêu tên Trình Thu Uyến trong mơ, lại nghĩ tới dáng vẻ hôm nay anh lạnh mặt nói bộ quần áo không hợp với mình, cuối cùng Tô Thư Nghi cũng không nhịn được mà ch ảy nước mắt.

Cô xoay người đưa lưng về phía Cố Mặc Ngôn, căn chất ngón trỏ của mình, để mặc nước mắt lặng lẽ thấm ướt góc gối.

Sáng hôm sau khi Tô Thư Nghi tỉnh lại, trên giường đã không còn bóng dáng của Cố Mặc Ngôn. Có lễ là vì đêm qua khóc đến mệt lả, buổi sáng hôm nay ngủ có hơi sâu, ngay cả Cố Mặc Ngôn đi lúc nào cô cũng không biết.

Tối hôm qua khóc quá dữ dội, khi Tô Thư Nghỉ rửa mặt, nhìn thấy đôi mắt sưng húp của mình trong gương, hơn nữa còn vô cùng đau nhức.

“Thế này thì mình ra ngoài gặp mọi người như thế nào đây?” Tô Thư Nghỉ nhìn hai mắt sưng đỏ của mình, buồn rầu nói. Rơi vào bước đường cùng, cô chỉ có thể lấy hai túi nước đá chườm lên, lúc này mới cảm giác tốt hơn một chút.

Rửa mặt xong, khi mở tủ quần áo ra chuẩn bị thay đồ đi làm, Tô Thư Nghỉ nhìn thấy những bộ quân áo hôm qua vừa mua đang †reo trên giá đồ.

Nhìn thấy những bộ quần áo này, trong đầu Tô Thư Nghỉ lại vang lên câu nói hôm qua của Cố Mặc Ngôn: “Phong cách lồng lộn này không hợp với em đâu.”

Anh ấy nói không hợp thì mình không được mặc à? Mình cũng đâu có mua vì anh ấy.

Hờn dõi nghĩ như vậy xong, Tô Thư Nghi thay lại bộ đồ giống như hôm qua, còn trang điểm tương tự y hệt hôm qua.

Sau khi chuẩn bị xong hết, Tô Thư Nghi đi làm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play