Chương 518
“Tất nhiên là vì tôi lo lắng cho cô đấy, lúc nhìn thấy tin tức trên mạng tôi rất lo lắng, Sợ cô xảy ra chuyện gì đó. Nếu không đến thăm cô thì tôi không yên tâm, bây giờ tận mắt thấy cô không bị sao hết thì tôi yên †âm rồi. Cái này tặng cho cô.” Elena vừa nói vừa đưa bó hoa trong tay cho Tô Thư Nghi.
“Cảm ơn, nó đẹp thật đấy.” Tô Thư Nghi nhận lấy hoa nói lời cảm ơn. Nhưng cô lại cảm thấy hơi kỳ lạ, vì bó hoa mà Elena đưa cho cô là một bó hoa hồng xanh.
Bình thường người ta đi thăm bệnh sẽ hay chọn những bó hoa có màu sắc nhẹ nhàng như bách hợp hoặc thủy tiên cơ mà? Vì sao Elena lại tặng cho mình một bó hoa có màu sắc diễm lệ như vậy chứ?
Có lẽ mỗi người có một thói quen khác nhau, Tô Thư Nghi cũng không để ý quá nhiều.
“Thư Nghĩ, chồng cô không ở bệnh viện với cô à? Sao chỉ có một mình cô thế?” Elena hỏi.
“Công ty anh ấy có chút việc nên anh ấy đến công ty rồi.” Tô Thư Nghi cười trả lời.
“Cô thật hạnh phúc vì có một người chồng vừa đẹp trai lại có sự nghiệp ổn định, hơn nữa anh ấy còn đối xử với cô tốt như thế.
Cô phải quý trọng anh ấy đấy, cẩn thận lại bị người khác cướp mất.”
A- Tô Thư Nghỉ nghe thấy Elena nói vậy trong phút chốc không biết phải trả lời như thế nào, một lúc lâu sau cô mới nói: “Sẽ không đâu, tình cảm của hai chúng tôi rất tốt, tôi tin tưởng anh ấy.”
‘Vậy à?” Không biết vì sao, Tô Thư Nghi lại cảm thấy hai chữ Elena vừa nói có ý gì đó.
“Ừm”’ Tô Thư Nghĩ gật đầu: “Đúng rồi, bộ quần áo này thật đẹp, cô mua nó ở đâu vậy?”
Tô Thư Nghi không muốn nói về chủ đề này nữa nên cô chuyển qua khen bộ quần áo mà Elena đang mặc trên người.
Sau đó hai người nói về chủ đề quần áo và dưỡng da một lúc, Elena lại nói mình có việc xin phép về trước, nếu rảnh lại đến thăm Tô Thư Nghi.
Đêm đó Cố Mặc Ngôn trở về, anh vừa cởi âu phục thì thấy bó hoa hồng xanh mà Elena đưa trên tủ giường bệnh.
Vẻ mặt của anh đột nhiên trở nên rất lạ, anh nhìn hoa ngẩn người.
“Sao vậy?” Tô Thư Nghỉ nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ngẩn người nhìn bó hoa kia thì nghi ngờ hỏi.
‘Không sao, hoa này đặt trong phòng bên rất kì cục, ai tặng vậy?” Cố Mặc Ngôn lấy lại tinh thần hỏi lại.
“Elena, anh còn nhớ chứ? Là nhà thiết kế em mới đi phỏng vấn hai ngày trước đó, sáng hôm nay cô ta đến thăm, sau đó…
“Ném bó hoa đó đi.’ Cố Mặc Ngôn ngắt lời Tô Thư Nghi.
“Hả, vì sao?”
_Anh không thích.” Cố Mặc Ngôn nói xong câu đó thì không giải thích thêm gì nữa, anh quay đầu đi vào phòng tắm trong phòng bệnh.
Tô Thư Nghỉ khó hiểu nhìn bóng lưng của Cố Mặc Ngôn, dù anh không thích loại hoa này thì cũng không đến mức ném nó đi chứ. Cố Mặc Ngôn bị làm sao vậy? Chẳng lế chưa giải quyết được chuyện của công †y nên anh ấy tức giận à?
“Nếu không nhìn thấy chắc anh ấy sẽ không tức giận đâu nhỉ?” Cô nghĩ dù sao đây cũng là hoa người khác tặng, ném đi như vậy không được tốt cho lắm, Tô Thư Nghỉ đặt bó hoa vào một góc không quá nổi bật trong phòng.
Ngày thứ hai, sau khi Cố Mặc Ngôn đến công ty thì lại có một vị khách không ngờ tới đến thăm – Cố Gia Huy.
Vài ngày không gặp Gố Gia Huy trông tiều tụy đi rất nhiều, từ trước đến nay anh ta luôn để ý đến vẻ ngoài của mình. Nhưng bây giờ nhìn anh ta mà xem âu phục thì nhãn nhúm, tóc tai rối bù, quầng thâm trên mặt rất đậm, chắc chắn mấy ngày vừa qua không nghỉ ngơi tốt rồi.