Chương 509
Cố Gia Huy phóng trên đường như đi đua xe, cuối cùng sau hai mươi phút cũng đã chạy tới hiện trường.
Sau khi trông thấy tình huống ở đây, trong lòng Cố Gia Huy cũng bị dọa sợ, anh ta Sợ Tô Thư Nghi té xuống dưới.
Đến tận bây giờ anh ta vẫn còn thích Tô Thư Nghị, vì hồi trước không tin Tô Thư Nghi nên mới chia tay với cô, sau này biết được chân tướng anh ta luôn thấy tự trách.
Bây giờ Lâm Bảo Châu bắt cóc Tô Thư Nghi, khỏi phải nghĩ, chắc chắn nguyên nhân trong đó có cả anh ta.
Cố Gia Huy nở một nụ cười tự giễu ở trong lòng, xem ra, anh ta chỉ có thể mang lại tổn thương cho Tô Thư Nghi.
“Bảo Châu, cô đừng làm loạn, thả Tô Thư Nghỉ ra, sau đó về nhà cùng tôi được không?” Cố Gia Huy dịu dàng khuyên Lâm Bảo Châu.
‘Gia Huy, anh đồng ý với em đi, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, anh lấy em được không? Chúng ta kết hôn, em sẽ mãi mãi yêu anh, còn anh thì cả đời này chỉ yêu một mình em, có được không?” Lâm Bảo Châu nhìn Cố Gia Huy, trong ánh mắt chất chứa đầy vẻ cầu khẩn, cô ta nói: “Gia Huy, anh không biết em yêu anh nhường nào đâu, từ lần đầu tiên trông thấy anh em đã yêu anh rồi. Cơ mà lúc ấy anh chỉ nhìn mỗi Tô Thư Nghỉ, nhưng chị ta là đứa con gái ngoài giá thú, sao có thể hợp với một người ưu tú như anh, chỉ có em mới xứng với anh thôi.
Gia Huy, vì anh, em có thể làm tất cả mọi việc, chỉ cần có được anh, em sẽ không tiếc bất cứ giá nào. Trên thế giới này chỉ có em là yêu anh nhất, anh có hiểu không?”
Lâm Bảo Châu khóc lóc kể lể về tình yêu mà mình dành cho Cố Gia Huy. Cô ta làm điều này cũng là vì anh ta, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của bọn họ, sao Cố Gia Huy có thể không hiểu cơ chứ?
Cố Gia Huy nghe những lời Lâm Bảo Châu nói thì thoáng do dự, anh ta nhìn xuống Tô Thư Nghi rõ ràng là không còn sức và sắp té ngã. Cố Gia Huy cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý với cô, chúng ta sẽ kết hôn, ở bên nhau cả đời, tôi sẽ lấy cô.”
“Thật sao Gia Huy? Anh bằng lòng rồi hả?”
Lâm Bảo Châu nghe thấy lời đảm bảo của Cố Gia Huy, trong lòng tràn đầy vui mừng nói.
“Ừ, tôi đồng ý với cô, chỉ cần cô thả Tô Thư Nghi ra.”
Nghe được câu nói cuối của Cố Gia Huy, sắc mặt Lâm Bảo Châu tức khắc biến chuyển, cô ta vừa khóc vừa cười to nói: “Anh gạt em, anh gạt em, anh chỉ muốn cứu Tô Thư Nghi thôi chứ gì? Anh không thật lòng muốn lấy em, anh vẫn còn yêu Tô Thư Nghi đúng không?”
Cố Gia Huy không nói gì.
Nhìn thấy Cố Gia Huy ngầm thừa nhận, trong lòng Lâm Bảo Châu tràn đầy tuyệt vọng.
“Cô ta thì có gì tốt? Các người đều yêu cô †a, đều giúp đỡ cô ta, mắt các người mù hết rồi hay sao! Được, vậy thì hôm nay tôi Sẽ cùng chết với cô ta, tôi muốn các người phải sống trong sự hối hận và đau khổ cả đời này.’ Nói rồi cô ta định kéo Tô Thư Nghĩ cùng nhảy xuống.
“Dừng tay!” Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Tô Thư Nghi bị Lâm Bảo Châu kéo đi, chỉ còn hai ngón tay năm lấy chiếc vòng sắt, trong lòng hoảng sợ, lạnh lùng quát to. Anh thầm hận Cố Gia Huy được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Anh chuyển hướng sang Lâm Bảo Châu, mở miệng nói: “Lâm Bảo Châu, cô có thể tới bắt cóc tôi, tôi sẽ thay thế Tô Thư Nghĩ.”
Mọi người nghe vậy đều khiếp sợ nhìn Cố Mặc Ngôn, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
“Cậu Cốt” Dương Tùng Đức nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, vội vàng lên tiếng muốn ngăn cản Cố Mặc Ngôn.
Tuy rằng anh ta cũng rất lo lắng cho sự an nguy của mợ chủ, nhưng lấy Cố Mặc Ngôn để trao đổi Tô Thư Nghi cũng không phải biện pháp khả thi. Lỡ như Cố Mặc Ngôn gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao? Cũng không thể một mạng đổi một mạng được.
Cố Mặc Ngôn liếc nhìn Dương Tùng Đức, ý bảo anh ta không cần lên tiếng.