Chương 496
Hôm nay Lâm Bảo Châu vô cùng hào hứng. Nhớ đến chuyện sáng nay thấy Tô Thư Nghi bị chửi bới thậm tệ trên Facebook, tâm trạng cô ta sung sướng vô cùng, ăn ngon miệng hơn hẳn.
Cố Thành Vũ thì trông rất bình tĩnh.
Ông ta thảo luận với Lâm Bảo Châu, tưởng tượng sau khi tin tức nổ ra thì Cố Mặc Ngôn sẽ bẽ mặt biết bao.
Cố Gia Huy hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng: “Chúng ta làm vậy có quá đáng với Tô Thư Nghi quá không?”
‘Con thì biết cái gì!” Cố Thành Vũ nghe vậy thì măng Cố Gia Huy: “Sao con đàn bà thế hải! Thế thì sao mà làm việc lớn được?”
Cố Gia Huy muốn phản bác nhưng nghĩ lại vẫn ngoan ngoãn nhịn xuống. Anh ta biết dù mình có nói gì cũng vô ích nhưng anh †a đã quyết định nhất định sẽ che chở cho Tô Thư Nghĩ rồi.
Chỗ ngồi của Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn rất kín nên bọn họ không thấy hai người, nhưng Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi lại thấy họ rất rõ.
Đột nhiên, Cố Gia Huy nhận được một cú điện thoại.
‘Alo, chuyện gì?” Chẳng biết người trong điện thoại đã nói gì mà làm Gố Gia Huy lập tức biến sắc: “Cái gì? Có thật không? Anh chắc chắn chứ? Không thể nào! Rốt cuộc chuyện quái gì thế này? Anh đã điều tra rõ ràng chưa? Chính xác chứ?”
Lát sau, ánh mắt anh ta hiện lên sự tức giận: “Được, tôi biết rồi.”
Lâm Bảo Châu thấy vậy thì khoác tay Cố Gia Huy, linh tính không lành chợt dâng lên trong lòng nhưng cô ta vẫn cười hỏi: “Gia Huy, anh sao thế? Có chuyện gì xảy ra sao?”
Cố Gia Huy cúp máy, bỗng dưng quay phất qua hất tay Lâm Bảo Châu ra, nhìn cô ta chòng chọc bằng đôi mắt đỏ ngầu đây hung dữ, phẫn nộ chất vấn: ‘Lâm Bảo Châu, rốt cuộc cô còn muốn lừa tôi tới khi nào!”
Cố Thành Vũ thấy vậy thì lập tức trách măng: “Gia Huy! Có chuyện gì thì từ từ nói, hung dữ như vậy làm gì? Dù sao Bảo Châu cũng là phụ nữ đang mang thai!”
Đoạn ông ta quay qua nói với Lâm Bảo Châu: “Cháu không sao chứ? Gó bị dọa sợ không? Bụng có bị đau không?”
Thứ ông ta quan tâm không phải là Lâm Bảo Châu mà là đứa bé trong bụng cô ta.
“Bác ơi, cháu không sao đâu ạ.’ Vẻ mặt Lâm Bảo Châu vô cùng kinh hãi, trực giác nói cho cô ta răng sắp có chuyện lớn xảy ra, Lâm Bảo Châu sợ đến mức run rẩy cả người.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Cố Thành Vũ quát Cố Gia Huy.
Hóa ra là Cố Gia Huy nhận được điện thoại của bệnh viện.
Bệnh viện nói, bác sĩ phụ trách thăm khám cho Lâm Bảo Châu đã chuyển công tác rồi, vì vậy bệnh viện điều một bác sĩ khác tới phụ trách thăm khám cho cô ta.
Kết quả bác sĩ kia phát hiện thật ra Lâm Bảo Châu không mang thai, xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng xuất phát từ đạo đức nghề y, bệnh viện quyết định nói sự thật cho Cố Gia Huy.
Cái gọi là mang thai thực chất chỉ là những giấy tờ khám thai giả do Lâm Bảo Châu làm ra.
Cố Gia Huy căm phãn nhìn Lâm Bảo Châu, gắn từng chữ một nói: ‘Lâm Bảo Châu, cô nói thật cho tôi biết, có phải cô không hề mang thai đúng không?”
Lâm Bảo Châu lập tức biến sắc, thế nhưng cô ta cố giả vờ bình tĩnh nói: “Gia… Gia Huy, anh đang nói bậy cái gì đó? Anh còn từng cùng em đi khám thai sản cơ mà, không phải sao?”
Lâm Bảo Châu tràn đầy chờ mong nhìn Cố Gia Huy, muốn anh ta thừa nhận mấy lời ban nấy chỉ là lời nói đùa.