Chương 487

Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Hiếu Khiết tự dưng lại nói những điều này.

Dù sao, Tô Thư Nghi đã phát hiện mình không có thai được một thời gian.

Mọi chuyện đã qua lâu như vậy, tại sao mọi người bông nhiên nảy ra ý định an ủi cô?

Lúc này, Khưu Duyệt lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh, nhìn Tô Thư Nghi một cách mỉa mai, vẻ mặt xem kịch hay: “Chao ôi, tôi nói này, Tô Thư Nghỉ. Cô cũng cản đảm thật, tôi cũng phục cô rồi đó. Cô nói xem, rốt cuộc đứa bé lúc trước là của ai vậy? Của tổng biên tập? Hay là của người đàn ông khác? Hay là chính cô cũng không biết ba của đứa bé là ai?”

Tô Thư Nghi nhìn Khưu Duyệt với vẻ không thể tin được, hai người không thù không oán, tại sao Khưu Duyệt lại có thể nói cô như vậy?

Lúc này, Cố Gia Huy nghe được tiếng động bên ngoài nên cũng đi ra xem xét tình hình.

“Trong thời gian làm việc thì trật tự đi! Cãi nhau cái gì vậy, yên lặng rồi tập trung làm việc.”

Lời nói của Cố Gia Huy thật sự có tác dụng nhưng ánh mắt như máy ra-đa của mọi người vẫn không rời khỏi người Tô Thư Nghi.

Sau đó là tiếng xì xào to nhỏ của mọi người, Tô Thư Nghỉ có thể nghe được sơ Sơ giọng điệu nhưng không nghe được các cô ấy đang nói cái gì.

“Loại đàn bà như này lại còn dám đi làm sao, nếu tôi mà mất mặt như vậy thì đã sớm không biết trốn đi đâu rồi, không dám gặp người khác đâu!”

“Nhìn dáng vẻ phờ phạc của cô ta kìa, nói không chừng lúc sáng vì muốn lấy lòng tổng giám đốc Gố, chậc chậc chậc..”

“Người đáng thương ắt có chỗ đáng giận.”

“Trước đây lúc mới quen cô ta, tôi còn nghĩ cô ta là một cô gái rất tốt, không ngờ cô ta lại là một người như vậy.”

“Ôi, biết người biết mặt mà không biết lòng mà.”

“Hy vọng cô ta có thể nhận ra lồi sai, làm người tử tế.”

Ánh mắt sắc bén của Cố Gia Huy nhìn Tô Thư Nghi bị mọi người bao vây, xuất phát từ lòng tốt muốn giải vây, Cố Gia Huy ho nhẹ một tiếng: “Tô Thư Nghi, em đến phòng làm việc của anh một lát.”

“Được.’ Tô Thư Nghi cũng rất nóng lòng muốn biết thực hư mọi việc, cô nghĩ bây giờ cũng chỉ có Cố Gia Huy có thể nói cho cô biết toàn bộ sự thật.

Cố Gia Huy gọi Tô Thư Nghi đến phòng làm việc của tổng biên tập, thấy khuôn mặt hốc hác của cô, còn cho là cô gặp rắc rối vì chuyện lúc sáng.

Anh ta hơi đau lòng, nhìn cô ân cần, hỏi: “Thư Nghi, em có ổn không? Không ngờ hóa ra mọi chuyện lại là như vậy. Thật sự anh không ngờ chú út lại có thể…”

“Đương nhiên là anh tin em, nhưng mà em biết đó, các cô ấy nói không sai, quả thật là… không thể nói nên lời. Nhưng mà không sao, dù sao đứa bé cũng đã mất rồi, quá khứ thì cứ để cho nó thành quá khứ đi.

Anh tin chú út sẽ hiểu và tha thứ cho em.”

Cố Gia Huy suy nghĩ cẩn thận, còn nói: “Còn nữa, trong khoảng thời gian này, bởi vì chuyện của Lâm Bảo Châu nên đã gây đủ chuyện rắc rối thêm cho em, vô cùng xin lỗi em. Anh thay mặt cô ấy xin lỗi em. Dù sao cô ấy cũng là em gái em, em đừng để trong lòng nhé.”

“Cố Gia Huy, rốt cuộc anh đang nói gì vậy?”

Nghe Cố Gia Huy nói đến đây, Tô Thư Nghi cảm thấy như đang lọt vào sương mù.

“Không phải, anh đợi đã.” Tô Thư Nghi nói vặn lại: ‘Cố Gia Huy, rốt cuộc anh đang nói cái gì với cái gì vậy!”

“Mọi người, hết người này đến người khác, hôm nay bị gì thế? Uống nhầm thuốc sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play