Chương 481
“Cháu tới xem thử có xảy ra chuyện gì không.
“Có chuyện cái rắm ấy! Toàn bộ đều xảy ra chuyện!” Cố Thành Vũ chửi ầm lên: “Tất cả là do cháu đã phá hỏng kế hoạch! Đây đều là chuyện tốt do cháu làm ra nên Cố Mặc Ngôn mới có cơ hội tới cuộc họp hội đồng quản trị đấy!”
“Nếu không phải vì đứa bé trong bụng cháu thì bác đâu cần phải nhượng lại cổ phần công ty ra bên ngoài để chuộc cháu về!”
“Đồ phụ nữ không làm nên chuyện mà lại có thừa chuyện xấu! Cháu còn mặt mũi tới gặp bác sao?”
Lâm Bảo Châu bị măng chửi một cách nhục nhã như vậy thì trong lòng càng thêm oán hận Tô Thư Nghi.
Đột nhiên trong đầu cô ta lại có thêm một mưu kế mới.
“Trước mắt bác đừng sốt ruột!” Lâm Bảo Châu thử cố găng trấn an cảm xúc của Cố Thành Vũ: “Cháu đã nghĩ ra biện pháp mới rồi, lần này nhất định có thể công kích Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi một cách nặng nề.
“Bác nghe cháu nói này…
Lâm Bảo Châu ghé vào tai Cố Thành Vũ và nhẹ nhàng nói với ông ta về kế hoạch mới.
Vẻ mặt Cố Thành Vũ hơi hòa hoãn lại và miễn cưỡng đồng ý, nói: “Bác tạm thời tin tưởng cháu một lần cuối cùng. Lần này chúng ta không thể để xảy ra sai lâm nào nưa.
Ở bên kia, Cố Mặc Ngôn bước vào văn phòng trong tập đoàn Cố Thị mà anh mới chiếm được. Tất cả những gì cần bố trí đều đã có đủ, như thể Cố Mặc Ngôn đã ở đây từ lâu và trước sau gì cũng dùng tới.
Quý Trung Khánh đi tới, ngồi trên ghế sô pha một cách biếng nhác và nhìn Cố Mặc Ngôn đang ngồi trên ghế.
“Tôi thấy hôm nay anh kiêu ngạo như Vậy, không sợ Cố Thành Vũ sẽ trả thù anh sao?”
“Quý Trung Khánh, cậu nghĩ tôi đã ẩn giấu bao lâu rồi?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên nhìn anh ta một cách nghiêm túc và hỏi ngược lại.
Quý Trung Khánh hồi tưởng một lúc rồi nói một con số: “Cũng gần mười năm rồi.”
“Ừ, gần mười năm rồi.’ Cố Mặc Ngôn nói với giọng điệu xúc động: “Đã đến lúc bùng nổ rồi”
Nghe câu này, Quý Trung Khánh âm thầm giật mình.
Nhìn vẻ mặt của Cố Mặc Ngôn, anh ta thâm nghĩ rằng có lẽ cái tên Cố Thành Vũ sắp xong đời rồi.
Bên kia, nhìn chung cũng đã mất một thời gian để điều trị, Tô Thư Nghỉ cảm thấy cơ thể và tỉnh thần của mình cũng đã được hồi phục đáng kể.
Tô Thư Nghỉ nghĩ đã đến lúc quay về nên cô đã nói với Cố Mặc Ngôn một tiếng và hủy bỏ đơn xin phép nghỉ với Cố Gia Huy trước đó.
Sáng hôm sau, Cố Mặc Ngôn nhờ Dương Tùng Đức đưa Tô Thư Nghi đến dưới tòa soạn tạp chí rồi rời đi. Tô Thư Nghi tự đi thang máy lên trên.
“Chị Thư Nghi, chào buổi sáng! Chị đi làm rồi à?” Tiểu Trương, người đang đứng ở bàn lễ tân, vừa nhìn thấy Tô Thư Nghi thì ngạc nhiên chào hỏi cô.
“Ừm. Tôi sắp hồi phục đáng kể như bình thường rồi. Tôi vẫn cảm thấy bản thân thích hợp ở lại tòa soạn tạp chí hơn nên đã trở lại làm việc”
Tô Thư Nghi đáp lại lời chào của Tiểu Trương bằng một nụ cười và quẹt thẻ mở cửa để bước vào.
“Chị Thư Nghi!” Hiểu Khiết là người đầu tiên phát hiện ra Tô Thư Nghỉ và cũng kêu lên một cách kinh ngạc.
Giọng nói của Hiểu Khiết thu hút sự chú ý của mọi người. Ai nấy đều rời mắt khỏi máy tính và công việc rồi quay đầu nhìn về phía cửa.