CHƯƠNG 473
“Tôi thật sự không nhớ nữa!”
Cố Mặc Ngôn hất cô ta ra rồi đẩy xe lăn rời đi.
Rời khỏi hâm ngầm, Dương Tùng Đức hỏi anh ‘sao thế, anh nói: “Cô bé năm đó cõng tôi chứ không phải kéo tôi. Tôi nghi ngờ Lâm Bảo Châu không phải là người năm đó. Dương Tùng Đức, cậu cho người điều tra kỹ càng đi.”
“Vâng.”
Mấy ngày sau, Tô Thư Nghi đã hồi phục sức khỏe, trở lại công ty.
Đám Hiểu Khiết thấy vậy, vội xúm lại hỏi han: “Chị Thư Nghỉ, đứa bé sao rồi?”
Ánh mắt Tô Thư Nghỉ trở nên ảm đạm nói: “Đứa bé mất rồi.”
Bọn Hiểu Khiết tưởng cô bị sảy thai, dù sao Cố Mặc Ngôn xin nghỉ giúp cô gấp như vậy, làm mọi người tưởng rằng cô xảy ra chuyện, đều tỏ ra đồng tình với Tô Thư Nghi.
Buổi trưa, mọi người đi ăn cơm hết, lúc Cố Gia Huy đi ra thì trông thấy Tô Thư Nghi đang chỉnh sửa tài liệu một mình.
“Thư Nghỉ, sức khỏe của em thế nào rồi?”
Cố Gia Huy lưỡng lự hồi lâu mới lên tiếng hỏi.
Tô Thư Nghi chẳng buồn liếc anh ta lấy một cái, không thèm đáp lại.
Thấy thế, Cố Gia Huy tiếp tục được voi đòi tiên, thử thăm dò.
“Thư Nghĩ, em biết Lâm Bảo Châu ở đâu không? Em có biết tại sao Cố Mặc Ngôn lại bắt cô ấy đi không? Với cả vì sao chú ấy lại ra tay với ba anh thế…”
Cố Gia Huy cứ quấy rầy bên tai Tô Thư ¡ Nghi, cô tức giận nói: “Anh tự đi mà hỏi ba mình ấy!”
Anh ta sững sờ, liên tưởng mấy chuyện vào cùng nhau, thầm đoán lẽ nào có liên quan đến đứa trẻ của Tô Thư Nghi?
Anh ta lập tức gọi điện cho Cố Thành Vũ: ‘Ba, có phải ba động tay động chân với đứa trẻ của Thư Nghi không?”
“Đúng thế thì đã sao!” Trong điện thoại, Cố Thành Vũ cáu kỉnh trả lời.
Cố Gia Huy tức giận: ‘Ba đã nói ba sẽ không động tới Thư Nghi rồi mài”
“Là tự cô ta không biết điều, nhất quyết đứng về phía Cố Mặc Ngôn!” Cố Thành Vũ vốn đã bực bội rồi, bây giờ lại càng cáu hơn, dập luôn máy của con trai.
Cố Gia Huy cúp máy, lòng vô cùng buồn bã.
Anh ta thấy bây giờ quan hệ giữa mình và Tô Thư Nghi không những không thể làm người yêu, mà hai người họ còn dần trở thành kẻ địch.
Bên kia, trong văn phòng tổng giám đốc của Tập đoàn Ngôn Diệu.
Dương Tùng Đức vội vã đi vào, sắc mặt lúc trăng lúc xanh, nhỏ giọng nói: “Cậu Cố, xin lỗi.
Cố Mặc Ngôn nhướng mày: “Sao thế?”
“Tôi đã điều tra kỹ cô bé cứu anh mười năm trước, thời điểm anh bị bắt cóc, Lâm Bảo Châu đang ở trại hè nên không thể nào cứu anh được.” Dương Tùng Đức cảm thấy áy náy: ‘Là khi đó tôi điều tra ra được bộ váy kích động quá nên quên mất xác nhận thêm lần nữa, là sơ sót của tôi.”
Trong lòng Cố Mặc Ngôn đã đoán được Lâm Bảo Châu không phải là người năm đó từ lâu, anh không hề ngạc nhiên, cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
May mà không phải là Lâm Bảo Châu.