CHƯƠNG 460
“Lâm Bảo Châu.”
Lâm Bảo Châu còn chưa nói xong, Cố Mặc Ngôn chợt lạnh giọng cắt ngang.
Cô ta sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, phát hiện ánh mắt anh lạnh băng đến đáng sợ.
“Cút đi.” Rõ ràng Cố Mặc Ngôn không muốn nhiều lời với Lâm Bảo Châu thêm câu nào, chỉ lạnh băng thốt ra hai chữ.
Lâm Bảo Châu ngây người.
“Cố Mặc Ngôn! Anh có ý gì đây?” Cô ta đứng phắt dậy: “Anh đối xử với ân nhân “
(S1UJJ,..
“Không cần biết cô có phải ân nhân cứu mạng tôi hay không.” Cố Mặc Ngôn lại cắt ngang lời Lâm Bảo Châu: “Chỉ cần cô đắc tội với Tô Thư Nghị, tôi sẽ không tha cho co.
Cố Mặc Ngôn âm trầm nói, ánh mắt lạnh băng găm trên người Lâm Bảo Châu, khiến Lâm Bảo Châu cảm thấy bản thân như rơi vào hầm băng, đáy lòng càng cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Trong ấn tượng của cô ta, Cố Mặc Ngôn là người trọng tình trọng nghĩa. Cũng vì thế nên cô ta mới hi vọng có thể mượn tay Cố Mặc Ngôn vả mặt Tô Thư Nghi một phen.
Nhưng hôm nay xem ra…
Cô ta vẫn xem nhẹ địa vị của Tô Thư Nghi ở trong mắt Cố Mặc Ngôn ư?
Không được! Cố Mặc Ngôn còn có tác dụng, cô ta không thể làm quá mức, không thể buông tha cọng rơm cuối cùng này.
Nghĩ vậy, Lâm Bảo Châu lập tức thay đổi sắc mặt, đưa tay vuốt bụng, vẻ mặt đúng lý hợp tình.
“Ôi trời ngại quá, em mang thai lâu rồi nên thành ra phản ứng cũng hơi cảm tính, nổi _ giận kiêu căng chút. Em tin một người rộng lượng như chị sẽ bao dung, tha thứ cho khuyết điểm của em thôi nhỉ. Dù sao chị cũng là người mang thai mà.”
Lâm Bảo Châu lại nhấn mạnh người mang thai, cứ như sợ người khác không biết cả cô ta và Tô Thư Nghi đều mang thai vậy.
Bên kia, Tô Thư Nghi nghe được Cố Mặc Ngôn bảo vệ mình cũng ngây người.
Cô biết Cố Mặc Ngôn để ý ân nhân cứu anh mười năm trước nhường nào, thế nên lúc Lâm Bảo Châu sỉ nhục cô, tuy trong lòng cô ấm ức bực bội nhưng vẫn chuẩn bị tỉnh thần nín nhịn chịu đựng rồi.
Nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại lên tiếng thay cho cô.
Tô Thư Nghỉ cảm thấy ấm áp, cũng chẳng thèm để ý đến mấy lời khiêu khích lố lăng nực cười của Lâm Bảo Châu, chỉ lạnh lùng lườm cô ta: “Nếu đã biết mình đang mang thai thì mau chóng nói ra ý đồ đến đây đi.
Giải quyết cho xong sớm rồi về nhà nghỉ ngơi cho tốt.”
Lâm Bảo Châu nhíu mày hừ lạnh: “Tôi tìm Cố tổng, không muốn có những người không liên quan ở đây.”
Mặt Cố Mặc Ngôn lại thoáng vẻ nổi giận, nhưng Tô Thư Nghi không muốn tranh chấp cãi cọ nữa, chủ động nói: ‘Được thôi, vậy tôi vê nghỉ ngơi trước.”
Dứt lời, cô cũng chẳng thèm nhìn Lâm Bảo Châu, tự mình về phòng.
Tô Thư Nghi vừa đi, chút độ ấm cuối cùng trên mặt Cố Mặc Ngôn cũng rút sạch, chán ghét nhìn Lâm Bảo Châu: “Rốt cuộc cô tới làm gì?”
“Dạo này kinh tế căng thẳng quá, tôi thiếu tiền, anh chuẩn bị cho tôi đi.’ Lâm Bảo Châu nói không chút khách khí.
“Lại đòi tiền?” Dương Tùng Đức không nhịn được phỉ nhổ.