CHƯƠNG 458
Đúng vậy, chính vì cô biết cô ta là phụ nữ có thai cho nên mới đổi trà xanh thành trà hoa quả. Kết quả Lâm Bảo Châu lại không cảm kích chút nào, Tô Thư Nghi đã hoàn toàn thất vọng về cô ta rồi.
Tô Thư Nghi bước ra khỏi phòng ngủ, lại tiếp tục rót trà cho Lâm Bảo Châu.
Lâm Bảo Châu cầm chén, tay chợt nhoáng lên, hất đổ trà nóng xuống đất, suýt nữa băn lên người Tô Thư NghiI “Cô!” Tô Thư Nghỉ phản xạ ôm lấy bụng.
Lâm Bảo Châu nhanh miệng, nghiêm mặt nói với cô: ‘Vừa rồi chị suýt nữa làm bỏng tôi! Tô Thư Nghi, chị gian ác thật đấy!
Muốn hại bé cưng của tôi đúng không!
Chị ghen tị với tôi, ghen tị tôi mang thai con của Cố Gia Huy, ghen tị Cố Mặc Ngôn buông tha cho tôi, còn ở bệnh viện với tôi một ngày. Bởi vậy mà chị dùng trà nóng làm bỏng tôi à? Lòng dạ chị độc ác thật _ ‘ đấy! Tôi nói cho chị biết, nếu cục cưng của tôi xảy ra điều gì trắc, người đầu tiên phải chịu tội chính là chị đấy!”
“Lâm Bảo Châu, cô đừng có mà chó điên căn loạn, rõ ràng là cô cố ý!” Tô Thư Nghi cũng bắt đầu nổi giận, nếu không phải nể tình cô ta là ân nhân cứu mạng Cố Mặc Ngôn, cô đã mất kiên nhẫn với cô ta từ lâu Tồi.
“Tôi cố ý à?” Hai mắt Lâm Bảo Châu hung ác vô cùng: “Tô Thư Nghi, để tôi cho cô thấy thế nào là cố ý!”
Lâm Bảo Châu chợt nâng tay lên, định tát Tô Thư Nghi.
Ngay lúc bàn tay của Lâm Bảo Châu sắp sửa dừng trên mặt Tô Thư Nghi, cửa phòng chợt mở ra.
Cố Mặc Ngôn đẩy xe lăn, đi vào biệt thự cùng Dương Tùng Đức.
Hai người kinh ngạc nhìn bàn tay đang giơ cao của Lâm Bảo Châu.
Lâm Bảo Châu nhanh chóng thu tay lại, sửa sang tóc của mình, tươi cười rạng rỡ nói với Cố Mặc Ngôn: “Chào Cố tổng.”
Cố Mặc Ngôn nhìn Lâm Bảo Châu, mặt lạnh như băng: “Cô làm gì ở đây?”
Lâm Bảo Châu cười gượng một tiếng: ‘Cố tổng, tôi đang đợi anh. Cuối cùng anh đã về rồi.”
Thấy vẻ mặt Tô Thư Nghi không tốt, Cố Mặc Ngôn cũng đoán được hai người ở nhà chắc chắn đã xảy ra xích mích.
Anh cười khẩy, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt lạnh lẽo đã để lộ sự bực bội của anh. Thấy trên bàn có ba cái chén, anh chợt cảm thấy không đúng: “Tô Thư Nghị, trong nhà còn có ai tới à?”
Tô Thư Nghi cúi đầu trả lời: ‘Ông nội đấy.
Ông nội đưa một ít thuốc bổ đến.”
“Ông nội?” Cố Mặc Ngôn sửng sốt, không ngờ ông cụ Cố biết Tô Thư Nghi mang thai, chẳng những vui mừng vô cùng còn đích thân tới thăm, đưa thuốc bổ tới.
Có thể nhìn ra, ông cụ Cố đã thừa nhận Tô Thư Nghi rồi.
Lâm Bảo Châu nghe thấy vậy, thì ra trước khi cô ta đến thì ông cụ Cố cũng đã tới, không khỏi đố ky trong lòng.
Cô ta có thai sớm hơn Tô Thư Nghỉ, nhưng ông cụ Cố cũng chỉ khen ngoài miệng vài câu thôi, chưa bao giờ quan tâm cô ta như thế. Đừng nói là đích thân tới thăm hỏi, ngay cả thuốc bổ cũng chưa thấy tăm hơi bao giờ.
Lâm Bảo Châu ghen tị nói: ‘Ai da Tô Thư Nghỉ, ông cụ Cố đối xử với chị đặc biệt thật đấy! Xem ra chị mang thai một cái là chấn động sụp cả nhà họ Cố ấy nhỉ”
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới nhìn sang Lâm Bảo Châu, mặt mày càng khó coi hơn: “Lâm Bảo Châu, rốt cuộc cô tìm tôi có việc gì?