CHƯƠNG 456
Lâm Bảo Châu ghé mắt nhìn cô, nghênh căm nói: “Trông chị châm trà giống vú em nhà có trẻ con lắm, cũng chuyên nghiệp đấy nhỉ. Ha ha ha ha.”
“Mời cô.”
Tô Thư Nghỉ không thèm chấp, cũng chẳng có hứng thú đấu võ miệng với cô ta, lại xuất phát từ lễ tiết của chủ nhà mà bưng lên một ít bánh trái ăn kèm trà cho cô ta.
Đều là trái cây khô có lợi cho phụ nữ có thai, là Cố Mặc Ngôn bảo người mua cho co.
Thật ra Tô Thư Nghỉ còn thấy rất thương hại Lâm Bảo Châu. Mẹ bị bắt chịu khổ ở nước ngoài, mà cô ta lại không chiếm được trái tim Cố Gia Huy. Bởi vậy, Lâm Bảo Châu chỉ có thể trở nên càng thêm điên cưồng muốn tra tấn cô, vì cô ta đã không còn gì nữa.
Lâm Bảo Châu nhìn bụng Tô Thư Nghị, nói mỉa: “Nghe nói chị cũng mang thai à? Có thật là con của Cố Mặc Ngôn không ấy?
Hay con hoang của ông nào?”
“Lâm Bảo Châu! Cô không thể an phận một chút à?” Tô Thư Nghỉ không thể nhịn được nữa: ‘Đứa bé trong bụng tôi không tới phiên cô nói ba nói bốn. Cô vẫn nên quan †âm tới con của mình đi.”
“Xùy! Chị là cái thá gì mà dám dạy bảo tôi!”
Lâm Bảo Châu cười khẩy: “Đúng rồi, chị mang thai, thật sự mang thai. Nhưng mà hy vọng chị có phúc khí giữ được nó.”
Nét mặt Tô Thư Nghi hoàn toàn thay đổi.
Lâm Bảo Châu quá đáng quá rồi!
Cô không ngừng nhượng bộ, nhưng cô ta lại không biết tiết chế. Giờ còn thẳng mặt nguyền rủa đứa nhỏ trong bụng côi Tô Thư Nghi giận dữ: ‘Lâm Bảo Châu, đừng có đắc ý quá! Cô nguyền rủa con tôi!
Chẳng lẽ một sinh mệnh nhỏ như vậy cô cũng không chịu buông tha?”
“Chị quát gì mà quát!” Lâm Bảo Châu đương nhiên không cam lòng yếu thế: “Mồm mọc trên người tôi, tôi muốn nói sao thì nói đấy! Lúc trước đáng lẽ Tô Ninh Kiều không nên sinh đồ con hoang như chị ra.
Vừa sinh chị ra là đã cướp ba của tôi, còn chạy đi cướp người đàn ông của tôi nữa!
Tôi hận chị!”
Đều là phụ nữ có thai, Lâm Bảo Châu thật sự không giữ mồm giữ miệng chút nào cải Tô Thư Nghi rất giận, nhưng cũng biết nổi giận không tốt cho phụ nữ mang thai, thế nên dứt khoát không để ý tới cô ta nữa.
Tô Thư Nghi nhớ rõ, lần đầu mình gặp Lâm Bảo Châu khi còn nhỏ chỉ cảm thấy cô em gái này vô cùng xinh xăn đáng yêu, ăn mặc quần áo sang quý đẹp đẽ, đứng trước mặt cô cứ như công chúa nhỏ vậy.
Ban đầu Tô Thư Nghi rất thích cô em gái này, nghĩ thâm rằng cuối cùng mình cũng có một cô em gái rồi.
Ai ngờ cô em gái ruột này lại hận mình nhất, làm ra nhiều chuyện tổn thương mình đến không thể tha thứ như vậy!
Thấy Tô Thư Nghi không phản bác, Lâm Bảo Châu cảm thấy mất mặt. Nhưng khi lia đến bụng Tô Thư Nghị, hai mắt cô ta chợt lóe sáng, châm chọc cười nói: “Tô Thư Nghi, đừng tưởng rằng chị mang thai là đáng gờm lắm. Cẩn thận trèo cao ngã đau đấy! Tôi nói cho chị biết, tôi vẫn sẽ là người thắng cuối cùng! Tôi là ân nhân cứu mạng Cố Mặc Ngôn, là khách quý nhà chị.
Nếu chị không đối xử tốt với tôi thì tôi sẽ nói cho Cố Mặc Ngôn, Cố Mặc Ngôn yêu thương tôi đủ điều đấy.”
Tô Thư Nghi lại nhớ tới cảnh Cố Mặc Ngôn trăm thuận ngàn chiều Lâm Bảo Châu, đáy lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Lâm Bảo Châu vấn không chịu dừng: “Tô Thư Nghị, tôi khuyên chị đừng có đắc chí quá, đừng cho răng trong bụng có đứa nhỏ thì chính là nữ chủ nhà họ Cố. Tôi nói cho chị biết, hy vọng càng cao, thất vọng càng nhiều!”