CHƯƠNG 443
Cố Mặc Ngôn nhìn má cô đỏ lựng, khẽ mỉm cười: ‘Sao vậy, Tô Thư Nghi, trong đầu em đang nghĩ cái gì thế?”
Mặt Tô Thư Nghỉ bỗng chốc càng đỏ hơn.
Cô căn răng, thấp giọng lảng sang chuyện khác: “Đâu có, em chỉ thấy áo sơ mi của anh ướt, sợ anh không thoải mái.”
“ồ?’ Cố Mặc Ngôn nhếch mày, vẻ mặt hờ hững thường ngày nay lại tỏ ra gian xảo: “Nên là em mong anh cởi ra tắm chung với em à?”
“Không, không phải vậy!” Lúc này Tô Thư Nghỉ chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình, cô nói gì cũng đều bị Cố Mặc Ngôn xuyên tạc. Tốt nhất là cô không nói nữa, chỉ im lặng đón nhận sự chăm sóc của Cố Mặc Ngôn thôi.
Không biết qua bao lâu, Tô Thư Nghi nhìn Cố Mặc Ngôn kiên nhãn lau từng chỗ cho mình, cuối cùng cô không kìm lòng được mà nhỏ giọng hỏi: ‘Cố Mặc Ngôn, anh thích đứa con này lắm phải không?”
Cố Mặc Ngôn liếc nhìn Tô Thư Nghỉ rồi trả lời: “Vì là con do em sinh ra nên anh mới thích.”
Tô Thư Nghi rung động, không giấu nổi nụ cười.
Cô đưa tay đặt lên bụng mình, trong lòng là sự mãn nguyện không nói thành lời.
Thật tốt vì ở đây có một sinh mệnh nhỏ, từ giờ trở đi, ngoại trừ mẹ và Cố Mặc Ngôn ra, trên đời này cô đã có thêm một người thân gắn bó máu thịt với cô, bầu bạn cùng cô.
Phụ nữ có thai thường sẽ nghĩ ngay đến chuyện mẹ mình đã vất vả sinh ra mình thế nào.
Vậy nên sáng hôm sau cũng là ngày chủ nhật, Tô Thư Nghi đi gặp Tô Ninh Kiều để báo cho bà biết một tin quan trọng là cô đã mang thai.
Từ nhỏ Tô Ninh Kiều đã luôn nói với Tô Thư Nghị, khi nào cô có con thì khắc biết. Bây giờ cô đã có con rồi, cũng hiểu hơn rằng làm mẹ là một sự hãnh diện và vĩ đại đến nhường nào.
Tô Thư Nghi đi ngang qua một cửa hàng mẹ và bé thì vô thức dừng lại, ngắm nhìn những bộ quần áo trẻ con, những đôi giày nhỏ cực kỳ đáng yêu trong tủ kính.
Cục cưng của cô và Cố Mặc Ngôn chắc chắn sẽ rất xinh đẹp hoặc tuấn tú, làm điên đảo bao nhiêu người, con hơn cha nhà có phúc.
Tô Thư Nghi nở nụ cười, đi thắng đến khu nhà trọ của Tô Ninh Kiều.
Nhưng nào ngờ cô còn chưa kịp lấy chìa khóa thì cửa đã tự động mở.
Một vị khách không ngờ tới từ trong nhà bước ra.
Người khách kia là Trình Nam Quyền, con trai nhà họ Trình, anh trai của Trình Thu Uyến.
Hiện tại sức khỏe của Tô Ninh Kiều đã khá hơn nhiều, có thể xuống giường. Bà cười híp mắt tiễn Trình Nam Quyền ra cửa, đúng lúc gặp Tô Thư Nghi.
Trình Nam Quyên thấy Tô Thư Nghi cũng thoáng sững sờ, nhưng vẫn mau chóng bình tĩnh lại rồi chào hỏi: ‘Chào cô, Tô Thư Nghi”
“Sao lại là anh, Trình Nam Quyền?” Tô Thư Nghỉ đang bất ngờ đến nỗi không nói nên lời.
Tại sao Trình Nam Quyên lại tới nhà họ?
Chẳng lẽ anh ta có quen biết với mẹ sao?
Tô Ninh Kiều cũng rất ngạc nhiên khi thấy hai người họ biết nhau: “Thư Nghi, hai đứa quen nhau à?”
Tô Thư Nghỉ chưa kịp giải thích thì Trình Nam Quyền đã nói với Tô Ninh Kiều: ‘Dì Kiều, không cần tiễn cháu nữa đâu, cháu sẽ tới thăm dì sau. Dì giữ gìn sức khỏe nhé ạ.
Tô Ninh Kiều tỏ ra rất quý Trình Nam Quyền, cười nói: ‘Nam Quyền tốt bụng quá.
Cảm ơn cháu tới thăm dì, nếu là người khác thì đã xem dì như người xa lạ từ lâu nu rÓiI.