CHƯƠNG 437
Cố Thành Vũ vốn tưởng rằng mất đi sự hợp tác của Tô Thư Nghi, muốn đối đầu với Cố Mặc Ngôn sẽ rất khó khăn, không ngờ giữa đường lại có một Trình Giảo Kim xuất hiện, Lâm Bảo Châu xung phong muốn hợp tác với ông ta.
Cố Thành Vũ hỏi cô ta: ‘Cháu có kế hoạch gì không? Cố Mặc Ngôn không phải là dạng khó đối phó tầm thường đâu.”
Lâm Bảo Châu nhếch miệng, nở nụ cười nham hiểm.
Cô ta ung dung lên tiếng: ‘Cố Mặc Ngôn khó đối phó nhưng Tô Thư Nghi lại rất dễ đối phó, không phải sao?”
“Ồ?” Ánh mắt Cố Thành Vũ dao động.
Cố Mặc Ngôn trước nay luôn lạnh lùng vô tình, nhưng bây giờ điểm yếu duy nhất của anh chính là Tô Thư Nghi.
Phải công nhận Lâm Bảo Châu nói rất đúng. Nếu Tô Thư Nghi không chịu hợp tác với ông ta thì đành phải tiêu diệt cả cô thôi.
“Kế hoạch cụ thể là gì!2’ Cố Thành Vũ hỏi tiếp.
Lâm Bảo Châu hỏi ngược lại Cố Thành Vũ: ‘Bác Cố nghĩ hiện tại điều gì là quan trọng nhất đối với Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn!?”
Cố Thành Vũ ngước mắt nhìn Lâm Bảo Châu, rất hào hứng nghe kế hoạch của cô ta.
Lâm Bảo Châu thấy Cố Thành Vũ chịu chấp nhận mình, bèn lập tức nói chỉ tiết về kế hoạch của mình.
Cố Thành Vũ càng nghe càng thấy có nhiều hy vọng.
Phải công nhận có những lúc phụ nữ nhìn nhận vấn đề rất khác so với đàn ông.
Trước giờ ông ta muốn đối phó với Cố Mặc Ngôn luôn là suy tính trên phương diện làm ăn, nhưng kế hoạch của Lâm Bảo Châu lại là một phương diện khác. Mặc dù theo ông ta thấy có hơi hèn hạ, nhưng không thể phủ nhận Lâm Bảo Châu rất hiểu Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn. Nếu kế hoạch của cô ta thành công thì sẽ cực kỳ có lợi đối với Cố Thành Vũ.
Kế hoạch của Lâm Bảo Châu đúng là thâm độc! Nhưng cũng khá mạo hiểm.
Cố Thành Vũ có hơi chần chừ nên không lên tiếng.
Lâm Bảo Châu quan sát sắc mặt của Cố Thành Vũ để lựa lời: “Bác Cố, đừng nói là bác sợ đấy nhé? Bác yên tâm, kế hoạch này không hề có chút sơ hở nào, đến lúc đó họ đã tự mâu thuấn lục đục rồi!”
Giờ đây Cố Thành Vũ đã nhìn Lâm Bảo Châu bằng con mắt khác, suy một hồi tính toán, cuối cùng ông ta cũng gật đầu nói: “Kế hoạch này của cháu rất tốt, Cố Mặc Ngôn sẽ mất đi thứ quan trọng nhất, Tô Thư Nghi cũng không còn đáng ngại nữa.
Vừa giúp bác thực hiện mục tiêu vừa giúp cháu trả thù, đúng là một công đôi việc.”
“Vậy là bác Cố đồng ý bắt tay với cháu rồi phải không?” Lâm Bảo Châu không khỏi mừng rỡ.
“Dĩ nhiên. Bác sẽ giúp cháu thực hiện kế hoạch này.” Cố Thành Vũ mỉm cười nói bằng giọng điệu khó đoán.
Lâm Bảo Châu hài lòng đứng dậy, dặn Cố Thành Vũ: “Vậy bác Cố cũng phải hứa với cháu là sẽ không nói cho Gia Huy biết kế hoạch này, được chứ?”
“Tất nhiên rồi. Thằng bé Gia Huy là đứa nhẹ dạ lắm.” Cố Thành Vũ cũng định như vậy ngay từ đầu nên đồng ý ngay lập tức.
Lâm Bảo Châu rất vừa lòng về cuộc nói chuyện tối nay với Cố Thành Vũ, đáng lẽ nên bắt tay với ông ta từ sớm mới phải, nếu không thì đâu đến nỗi để cho con nhỏ Tô Thư Nghỉ đắc chí lâu như vậy!
Cô ta âm thầm lên kế hoạch, việc này không nên chậm trễ, sáng sớm hôm nay phải chuẩn bị luôn.