CHƯƠNG 417

Hơ.

Tô Thư Nghị, điều tự hào duy nhất của con ả chết tiệt nhà chị không phải người chồng Cố Mặc Ngôn này sao? Bây giờ thấy chồng chị đi cùng tôi, chắc chị khó chịu trong lòng lắm nhỉ?

Tôi muốn cho chị nếm thử cảm giác khổ sở của tôi mỗi khi nhìn thấy chị và Cố Gia Huy ở bên nhaul Nghĩ tới đây, Lâm Bảo Châu cười quyến rũ xích lại gần Cố Mặc Ngôn, ngọt ngào hỏi: “Chị cũng đến rồi ạ?”

Cố Mặc Ngôn không nhìn thấy Lâm Bảo Châu lại gần, tất cả sự chú ý của anh đều dồn vào Tô Thư Nghỉ và Cố Gia Huy ở đối diện.

Chết tiệt.

Anh không ngờ người phụ nữ Tô Thư Nghi này lại cười nói vui vẻ với bạn trai cũ, thật †o gan.

Một ngọn lửa giận dâng lên trong lòng Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn ra lệnh cho Tô Thư Nghĩ: ‘Lại đây.”

Tô Thư Nghi không khỏi cau mày, đứng yên bất động.

Không phải anh cũng đi cùng Lâm Bảo Châu sao? Cô còn chưa nói gì đây này, vậy mà Cố Mặc Ngôn lại không vui.

Lâm Bảo Châu trừng mắt nhìn Tô Thư Nghỉ, ‘hừ” một tiếng rồi vội vàng đi qua khoác tay Cố Gia Huy, bảo: “Gia Huy, anh mua quà xong rồi đúng không, chúng ta vào thôi.”

Cố Gia Huy quay đầu lại nhìn Tô Thư Nghị, trông có vẻ hơi lo lắng, nhưng anh ta cũng chỉ có thể đi theo Lâm Bảo Châu vào trước.

Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi vẫn còn đứng ngoài cổng, anh lạnh lùng hỏi: “Tại sao em lại đi cùng Cố Gia Huy?”

Tô Thư Nghỉ thờ ơ đáp: “Chẳng phải anh cũng đi cùng Lâm Bảo Châu sao? Em còn chưa nói gì.”

“Sau này em không được phép ở một mình với Cố Gia Huy.” Cố Mặc Ngôn khăng khăng không chịu nói lý.

Khi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn và Lâm Bảo Châu ở cạnh nhau, trong lòng cô cũng không dễ chịu, tổn thương tâm lý mà cô ta gây ra cho cô lúc nhỏ vấn luôn ảnh hưởng co.

Tô Thư Nghi biết mình hơi bướng bỉnh, nhưng vừa gặp nhau mà Cố Mặc Ngôn không giải thích câu nào, cô có thể vui được à?

Tô Thư Nghi cũng tức giận: ‘Bọn em gặp nhau trên đường đi, hơn nữa còn là đồng nghiệp, không thể không gặp mặt. Dù sao thì bọn em cũng trong sạch, anh muốn tin hay không thì tuỳ.”

Cố Mặc Ngôn không thích Tô Thư Nghi cãi mình, nhất là vừa rồi anh nhìn thấy Cố Gia Huy đỡ Tô Thư Nghị, trong lòng càng bực hơn.

Bỗng chốc, quan hệ giữa hai người hơi gay gắt.

Nhưng dù sao cũng là sinh nhật của ông cụ, cuối cùng Cố Mặc Ngôn vần hắng giọng bảo: “Bỏ đi, vào trước đã.”

Tô Thư Nghỉ gật đầu, cuối cùng hai người mới đi vào nhà tổ.

Hôm nay ông cụ Cố mặc áo dài kiểu cổ màu đỏ thâm, trông có vẻ rất nghiêm túc và có tinh thần, thấy Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đến, ông cụ càng cười tươi hơn.

Ông cụ bảo: “Sao bây giờ bọn cháu mới đến, mọi người đều tới đủ rồi, còn thiếu hai cháu nữa thôi đây. Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn, mau lại đây cho ông nhìn rõ hơn nào.

Họ nhìn lướt qua xung quanh thì thấy rất đông, tất cả các thành viên nhà họ Cố đều đã có mặt đầy đủ.

Thấy Cố Mặc Ngôn đến, mọi người đều lịch sự nhìn qua. Nhưng khi nhìn Tô Thư Nghi thì vẻ mặt lại sượng sạo, đều đang bàn về †in tức giữa Tô Thư Nghi và Lâm Bảo Châu trên mạng lúc trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play