CHƯƠNG 415
Bỏ đi, cô vấn nên vứt bỏ dè dặt rồi chủ động liên lạc với Cố Mặc Ngôn thì hơn. Tô Thư Nghỉ cảm thấy mình không chịu được nữa, cô muốn chủ động gọi cho anh.
Ai ngờ cô vừa cầm điện thoại lên thì đã nhận được cuộc gọi từ ông cụ Cố.
Trong điện thoại, ông cụ Cố bảo Tô Thư Nghỉ: “Thư Nghi, hôm nay là sinh nhật của ông, mấy năm trước đều do mấy đứa nó tổ chức sinh nhật cho ông nhưng ông không chịu. Lân này khó được một lần mọi người †ụ tập, ông đã gọi cho Cố Mặc Ngôn rồi, cháu phải tới đấy nhé!”
Tô Thư Nghĩ cười đáp: “Ông nội, chúng cháu nhất định sẽ tổ chức sinh nhật cho ông, lát nữa gặp ạ.’ Sau khi trò chuyện vài câu với ông cụ Cố thì cúp máy.
Tô Thư Nghi rất ngạc nhiên, tại sao không có ai biết sinh nhật của ông cụ nhỉ, thông báo đột ngột, nói qua là qua ngay.
Thấy lịch trình buổi chiều không có phỏng vấn, Tô Thư Nghỉ quyết định ghé qua trung tâm thương mại kế bên để chọn quà sinh nhật cho ông cụ Cố.
Vừa bước vào trung tâm, Tô Thư Nghi rối cả mắt, phải chọn rất lâu, do dự mãi vẫn không biết nên mua quà gì, cô rất sốt ruột.
Cô xem rất nhiều sản phẩm, không biết nên mua gì cho ông cụ mới hợp lí.
Cô vào một cửa hàng quần áo nam hàng hiệu, định mua cho ông cụ một chiếc ví, nhưng nghĩ lại có vẻ như ông cụ Cố sẽ không thích những thứ bình thường như thế, xem một lúc lại bỏ xuống.
Cô đổi qua đổi lại, cuối cùng bước vào một cửa hàng bán máy mát xa và mua một chiếc máy mát xa có thể đặt ở cổ hoặc eo.
Cô biết ông cụ Cố xuất thân là quân nhân, dù sức khoẻ còn tốt nhưng cũng gặp khá nhiều vấn đề về xương, vậy nên nếu có một chiếc máy mát xa thì chắc sẽ tốt hơn nhiều nhỉ?
Khi Tô Thư Nghi đang chọn máy mát xa, Cố Gia Huy cũng xuất hiện trong trung tâm thương mại, anh ta cũng đang đi dạo, nhưng anh ta không nhìn thấy Tô Thư Nghi mà đi thăng vào một cửa hàng khác.
Chẳng mấy chốc Tô Thư Nghi đã mua đồ xong, cô đi ra lê đường bắt xe.
Nhưng đang trong giờ tan làm nên rất khó bắt xe, không phải xe taxi đã có người thì là xe Grab đã có người đặt.
Tô Thư Nghi đứng một mình bên đường giơ tay ra bắt một chiếc taxi đang tới gần, nhưng xe lại lướt vút qua.
Phải làm sao đây? Tiệc sinh nhật của ông nội sắp bắt đầu rồi, nếu cô không bắt được xe nữa thì sẽ đến muộn mất.
Tô Thư Nghi hơi nôn nóng, muốn gọi cho Cố Mặc Ngôn để anh tới đón, nhưng không ngờ gọi thế nào cũng không được.
Rốt cuộc Cố Mặc Ngôn đang làm gì?
Chẳng lẽ anh không biết cô sẽ đi dự tiệc sinh nhật của ông cụ ư?
Trong lòng Tô Thư Nghi càng thêm khó chịu.
Lúc này Cố Gia Huy cũng ra khỏi trung tâm thương mại, cầm theo một túi quà trong tay.
“Tô Thư Nghi?” Cố Gia Huy nhìn thấy Tô Thư Nghi đang đứng bên đường sốt ruột bắt xe: “Sao em lại ở đây?”
Cố Gia Huy nhìn thấy túi quà trong tay Tô Thư Nghị, bèn hỏi: “Em định đi đâu? Biệt thự nhà họ Cố phải không?”
Tô Thư Nghi nhìn thấy đồ trong tay Cố Gia Huy, cười đáp: “Trùng hợp thế, anh cũng đi à? Mua quà hả?”
“Đúng vậy, ông cụ đột nhiên gọi điện thoại bảo sẽ tổ chức sinh nhật, đây là chuyện không thường thấy đâu.’ Cố Gia Huy trả lời: “Đi thôi, đi cùng đi, để anh chở em cho.”
“Không cần, tôi tự bắt xe đi được rồi.” Tô Thư Nghi cảm thấy không ổn lắm.