CHƯƠNG 413
Trong phòng, Lâm Bảo Châu ngồi trên ghế, thân thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Mặc Ngôn còn nhớ cô gái mười năm trước rõ ràng là một cô gái ngây thơ và tốt bụng, tại sao bây giờ cô ta lại biến thành một người phụ nữ độc ác như vậy?
Lễ nào lòng đố ky đáng sợ đến thế ư?
Lâm Bảo Châu nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ngồi xe lăn đi vào, trên mặt cô ta còn vương nước mắt, nhưng cô ta đã lấy lại sự bình tĩnh của ngày xưa.
Cố Mặc Ngôn hỏi cô ta: “Gặp Khương Dĩ Mai rồi à?”
“Vâng, Cô tổng.’ Lâm Bảo Châu trả lời: “Tôi không biết mình nên cảm ơn anh hay nên hận anh nữa. Tôi nghĩ mẹ tôi sẽ không chịu được khổ sở vậy đâu, bà ấy chưa bao giờ phải sống cuộc sống dưới đáy xã hội, bà ấy sẽ rất khó chịu”
Cố Mặc Ngôn nghĩ thầm, Lâm Bảo Châu nói đúng, thứ anh muốn chính là Khương Dĩ Mai không được thoải mái, không cho.
loại người này nếm mùi đau khổ thì bà ta sẽ không tỉnh ngộ.
Anh còn cảm thấy mình đã nhẹ tay với Khương Dĩ Mai kìa.
Lâm Bảo Châu nghĩ rằng nếu Cố Mặc Ngôn đã đưa Khương Dĩ Mai đi thì chắc chăn đã quyết tâm rồi. Nếu cô ta cầu xin, anh nhất định sẽ bất mãn, không có lợi cho tình cảnh của cô ta, cô ta không ngốc thế đâu.
Cô ta hỏi Cố Mặc Ngôn: “Anh nói tôi có ơn với anh nên muốn báo đáp tôi, anh định làm gì?”
“Cô muốn gì cũng được, chỉ cần tôi có thể làm được.” Cố Mặc Ngôn nghĩ Lâm Bảo Châu sẽ đòi tiền hoặc cổ phần gì đó nên khinh thường hỏi cô ta.
Gì cũng được á?
Lâm Bảo Châu suy nghĩ, có thật là Cố Mặc Ngôn anh sẽ thành tâm báo đáp cô ta không? Anh nghĩ cô ta dễ đuổi như vậy à?
Nào ngờ Lâm Bảo Châu lại cười khẩy: “Tôi muốn anh vứt bỏ Tô Thư Nghi! Đây chính là điều kiện của tôi. Sao nào, anh có đồng ý không?”
Muốn anh vứt bỏ Tô Thư Nghi?
Cố Mặc Ngôn lập tức sâm mặt lại.
“Không thể, Lâm Bảo Châu.” Cố Mặc Ngôn hạ giọng: “Tôi sẽ không đồng ý với điều kiện này của cô, cô nên nghĩ điều gì thực tế hơn đi.”
“Sao? Điều kiện này không được thật hả?”
Cố Mặc Ngôn lắc đầu với Lâm Bảo Châu, †ỏ ý sẽ không thay đổi.
“Anh yêu chị ta như thế, tôi bất ngờ lắm đấy.’ Lâm Bảo Châu nói đùa.
“Đưa điều kiện khác đi, Lâm Bảo Châu.” Vẻ mất kiên nhẫn càng hiện rõ trên mặt Cố Mặc Ngôn.
Lâm Bảo Châu không cam lòng, đây là cơ hội trở mình duy nhất của cô ta, phải nghĩ điều kiện báo đáp thật kỹ mới được, nếu anh lấy ra tấm séc mấy chục tỷ, cô ta sẽ không đồng ý.
Nếu là trước đây, cô ta sẽ chọn tiền.
Nhưng bây giờ đã khác rồi, cô ta muốn thứ khác.
Lâm Bảo Châu nhún vai: “Thôi, bắt anh vứt bỏ Tô Thư Nghỉ thì cũng làm khó anh. Vậy đi, Cố Mặc Ngôn, anh hứa với tôi sẽ giúp tôi chấn chỉnh lại nhà họ Lâm, cho tôi kết hôn với Cố Gia Huy và sống một cuộc sống không buồn không lo.”
Điều này Cố Mặc Ngôn có thể thực hiện được.
Anh gật đầu.