CHƯƠNG 408
Cùng lúc đó, trong bệnh viện, Cố Mặc Ngôn đang ngồi bên cạnh Lâm Bảo Châu chăm sóc cô ta.
Lâm Bảo Châu nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã tốt hơn lúc ở trong kho lạnh hôm qua rất nhiều, người cũng đã bình tĩnh lại.
Hôm qua cô ta trải qua chuyện bị bắt cóc, bị mấy người đàn ông lực lưỡng đổ thuốc, sau đó bất ngờ được cứu… Lâm Bảo Châu vấn còn kinh hồn bạt vía, giống như rơi vào một cơn ác mộng vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại, cả người toát mồ hôi lạnh.
Cố Mặc Ngôn ngồi bên cạnh, tập trung nhìn vào điện thoại.
Anh nghe thấy động tĩnh, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Bảo Châu đang sợ hãi nhìn mình đăm đăm, thế là thân thiết nói: “Lâm Bảo Châu, cô tỉnh rồi à”
Lâm Bảo Châu vẫn đang sợ hãi, cô ta không dám nói gì.
Cố Mặc Ngôn vội gọi y tá đến kiểm tra. Lúc Lâm Bảo Châu được đưa đến bệnh viện vào hôm qua, cô ta đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Mọi người đều tất bật, anh cũng đi theo bận rộn cả đêm, thậm chí còn chưa trở về nhà. Cũng không biết giờ này Tô Thư Nghi đã đến tòa soạn hay chưa? Cô có giận anh không? Dù sao anh cũng đã không về nhà cả đêm.
Y tá thay thuốc, băng bó lại vết thương cho Lâm Bảo Châu, sau đó đo huyết áp, rút máu xét nghiệm. Nói nếu lát nữa kết quả xét nghiệm bình thường thì bệnh nhân có thể xuất viện.
Cố Mặc Ngôn nói cảm ơn y tá.
Y tá đáp lại anh một nụ cười ngọt ngào.
Cô ấy thầm nghĩ, có lẽ cô gái nằm trên giường bệnh là bạn gái của anh chàng đẹp trai ngồi xe lăn này, đúng là tốt số.
Hôm nay lúc được đưa tới, Lâm Bảo Châu mơ mơ màng màng không rõ tình hình, bây giờ cuối cùng cô ta cũng đã khôi phục tư duy của người bình thường.
Hành động bất thường của Cố Mặc Ngôn khiến Lâm Bảo Châu nghỉ ngờ, không phải Cố Mặc Ngôn muốn tra tấn cô ta sao? Tại sao đột nhiên lại chăm sóc cô ta như thế, lại còn túc trực bên cô ta cả một buổi tối, đích thân làm tùy tùng chăm sóc cô ta?
Lâm Bảo Châu thấy giày vò cả đêm mà Cố Mặc Ngôn vẫn chưa rời đi, cô ta rất tò mò, thử thăm dò anh: “Tại sao anh lại tha cho tôi? Tại sao lại đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy?”
“Đương nhiên là có nguyên nhân của tôi.”
Quả nhiên, Lâm Bảo Châu nghĩ, quả nhiên Cố Mặc Ngôn không dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy.
Cố Mặc Ngôn như vậy làm cô ta hơi sợ, cảm thấy dáng vẻ lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn mới là bình thường. Cô ta nói: “Cố tổng, tôi không dám nữa đâu… Tôi không biết hai năm trước mẹ tôi lại làm ra chuyện sai trái, tôi…”
“Lâm Bảo Châu.” Cố Mặc Ngôn nói: ‘Mặc dù vết thương của cô không đáng ngại, nhưng bác sĩ đề nghị cô nghỉ ngơi nhiều hơn.
Anh không muốn nhắc đến chuyện hai năm trước nữa, bởi vì anh không có cách nào báo thù cho Tô Thư Nghĩ, đành phải trừng phạt Khương Dĩ Mai gấp bội.
“Vậy tôi… có thể về nhà không?”
“Y tá đồng ý là được. Lâm Bảo Châu, cô có thể về nhà.”
Lúc này Lâm Bảo Châu mới thở phào một hơi. Cố Mặc Ngôn thật sự từ bỏ việc trừng phạt cô ta rồi. Nhưng là vì lý do gì? Trong đầu cô ta vần nghỉ ngờ.
Lâm Bảo Châu dè dặt hỏi Cố Mặc Ngôn: “Cố tổng, tại sao anh…”
Cô ta dừng lại, sợ mình hỏi nhiều rồi Cố Mặc Ngôn lại đổi ý không tha cho mình thì Sao.