Tô Thư Nghi cũng chỉ tự mình đoán mò thôi, nhưng sau khi Quý Trung Khánh nghe được, ánh mắt khi nhìn cô không khỏi thêm vẻ khen ngợi: “Khá đấy nha chị dâu, thông minh lắm.
”
Tô Thư Nghi mỉm cười xấu hổ: “Xem phim cung đấu nhiều đấy mà.
”
Quý Trung Khánh cười phì một tiếng: “Thực ra nhà họ Cố có sản nghiệp lớn, mức độ phức tạp cũng chẳng khác phim cung đấu là bao nhiêu.
Tóm lại, chị đừng thấy cái tên Cố Mặc Ngôn này trông thì như đứa con của trời, những năm qua anh ta sống thực sự không dễ dàng gì.
”
Tô Thư Nghi sững sờ, nhưng rất nhanh đã gật đầu.
Mười năm trời, rõ ràng là mạnh khỏe nhưng lại phải ngồi trên xe lăn, đến cả người nhà của mình mà cũng phải phòng bị, chắc chắn là rất vất vả.
“Cho nên.
” Quý Trung Khánh lại lên tiếng, đột nhiên thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: “Chị dâu, chị nhất định phải khiến cậu ấy hạnh phúc đấy.
”
Tô Thư Nghi không ngờ Quý Trung Khánh lại đột nhiên nói tới chuyện này, cô sững cả ra.
Khiến anh hạnh phúc ư?
Nhưng cô có thể cho anh hạnh phúc gì chứ.
Tô Thư Nghi còn chưa kịp trả lời thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn, theo đó là giọng nói lạnh lùng: “Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Tô Thư Nghi quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đã quay về.
Lúc này Cố Mặc Ngôn đang đứng thẳng người, thân hình thon dài, chiếc áo sơ mi xanh nhạt tôn lên dáng người hoàn mỹ của anh, đôi chân dài thẳng tắp.
Ánh mắt của Tô Thư Nghi không kìm được mà chợt trầm xuống.
Một người đàn ông xuất sắc như thế này nhưng lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn mãi, đây là cảm giác như thế nào chứ?
“Tôi đang nói với chị dâu là tôi trúng tiếng sét ái tình với chị ấy, đang chuẩn bị cướp vợ cậu đó.
” Quý Trung Khánh vừa nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đã lập tức nở nụ cười cà lơ phất phơ, vẻ mặt không đứng đắn tẹo nào: “Cố Mặc Ngôn, cậu cũng biết sức hút của tôi rồi đấy, bao nhiêu phụ nữ đều ngã dưới quần của tôi, cho nên cậu phải cẩn thận vào.
”
“Đừng có so sánh Thư Nghi với những người phụ nữ bên cạnh cậu.
” Cố Mặc Ngôn hờ hững nói một câu, đi tới bên bàn ăn dùng dụng cụ mở chai mở rượu vang trong tay ra: “Cậu không lọt vào mắt cô ấy được đâu.
”
“Uầy.
Tự tin đấy.
” Quý Trung Khánh khịt mũi một tiếng.
Bữa cơm này có một người hoạt bát như Quý Trung Khánh nên từ đầu tới cuối đều không nhàm chán một chút nào, Tô Thư Nghi bị Quý Trung Khánh trêu cho cười liên tục, tới tận khi ăn xong món ngọt cuối cùng, Quý Trung Khánh mới lau miệng, luyến tiếc đứng dậy.
“Được rồi chị dâu, hôm nay tôi còn có hẹn, không làm phiền chị và Cố Mặc Ngôn nữa, lần sau tôi lại tới thăm chị nhé.
”
Tô Thư Nghi đứng dậy cùng đi tiễn khách với Cố Mặc Ngôn, cô dõi mắt nhìn theo Quý Trung Khánh và chiếc siêu xe lòe loẹt màu đỏ kia mãi, sau đấy mới quay về phòng ăn.
Trong phòng ăn, Cố Mặc Ngôn đang đem đĩa thức ăn đã ăn xong về phòng bếp.
“Để em làm cho.
” Tô Thư Nghi lập tức cất lời, muốn đi qua đón lấy đĩa thức ăn trong tay Cố Mặc Ngôn, nhưng lại bị anh giơ tay lên ngăn cản.
“Chút chuyện nhỏ này thì tôi vẫn làm được.
” Cố Mặc Ngôn nói khẽ.
Tô Thư Nghi không còn cách nào, chỉ đành dọn dẹp cùng với anh.
Sau khi bỏ hết tất cả đĩa vào trong máy rửa bát rồi, Cố Mặc Ngôn đột nhiên nói: “Ban nãy Quý Trung Khánh nói gì với em vậy?”
Tô Thư Nghi sững sờ một lúc, nhưng vẫn nói đúng sự thật: “Anh ta nói cho em biết nguyên nhân anh giả vờ hai chân bị tàn tật.
”
“Ừm.
” Cố Mặc Ngôn cũng không kinh ngạc, chỉ gật đầu.
Tô Thư Nghi nghĩ thấy cũng phải, Quý Trung Khánh và Cố Mặc Ngôn có tình cảm nhiều năm như vậy, chắc chắn anh sẽ đoán được Quý Trung Khánh nói gì với mình.
“Em có trách tôi không?” Cố Mặc Ngôn đột nhiên lên tiếng, ngước mắt lên nhìn Tô Thư Nghi thật sâu.
Tô Thư Nghi sững sờ, không kịp phản ứng: “Trách anh cái gì?”
“Những chuyện này nên để tôi tự mình nói với em mới phải.
” Cố Mặc Ngôn bỏ chiếc đĩa cuối cùng vào trong bồn, khẽ nói.
Tô Thư Nghi bật cười: “Có gì khác nhau đâu, nếu như không được anh đồng ý thì Quý Trung Khánh cũng đâu dám nói cho em biết?”
Lúc này Cố Mặc Ngôn không khỏi nhìn Tô Thư Nghi thêm một cái.
Quả nhiên, tuy rằng Tô Thư Nghi không bao giờ nhiều lời nhưng trong lòng cô đều hiểu rất rõ.
Không hổ là người phụ nữ mà anh nhìn trúng.
“Ừm.
” Cố Mặc Ngôn dắt tay Tô Thư Nghi đi ra khỏi phòng bếp: “Quý Trung Khánh giỏi ăn nói hơn tôi.
”
Anh nói vậy nghĩa là để Quý Trung Khánh nói ra chuyện này có lẽ sẽ rõ ràng hơn là để anh nói.
“Còn về nguyên nhân chi tiết.
” Cố Mặc Ngôn chần chừ một chút, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Tôi vẫn không thể nói với em được, biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm đối với em.
Mong em hiểu cho tôi.
”
Tô Thư Nghi gật đầu: “Em biết, anh muốn bảo vệ em.
”
Tô Thư Nghi nói câu này rất nhẹ nhàng, như chiếc lông vũ mềm mại quét qua trái tim Cố Mặc Ngôn, khiến anh không kìm được mà nắm chặt bàn tay mềm mịn của Tô Thư Nghi thêm.
Tô Thư Nghi cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy mình của Cố Mặc Ngôn, mặt hơi nóng lên, vừa định nói gì đó thì đột nhiên nghe thấy điện thoại cô để ngoài phòng khách đổ chuông.
“Ờm, em đi nghe máy đã.
” Cô cúi đầu nói một câu, vội vàng rút tay về rồi đi tới phòng khách.
Cầm điện thoại trên bàn trà lên, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới, Tô Thư Nghi không khỏi nhíu mày lại.
Cô nghe máy, nói với vẻ mặt vô cảm: “Lâm Bảo Châu, cô gọi điện cho tôi làm gì?”.