CHƯƠNG 392
Cố Mặc Ngôn gấp rút tìm cô như thế, không cần hỏi cô cũng biết anh muốn nói gì. Tô Thư Nghi cảm kích, nhưng bây giờ cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, trong lòng cô đầy áy náy, mang đến rắc rối cho anh khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Đoạn video là video Cố Mặc Ngôn được phóng viên phỏng vấn, được quay để nói về những scandal trên mạng liên quan đến Tô Thư Nghi, khung cảnh rất ồn ào và hỗn loạn.
Tô Thư Nghi nhìn thấy trong video, một nhóm phóng viên chen chúc quanh Cố Mặc Ngôn, Dương Tùng Đức đang giữ trật †ự, sau đó phóng viên bám theo anh, một mực gặng hỏi anh nghĩ gì về những tin tức liên quan đến Tô Thư Nghĩ, hiện trường rất hỗn loạn.
Mà trong khung cảnh hồn loạn này, chỉ có Cố Mặc Ngôn vẫn ngồi trên xe lăn, lạnh lùng như một tác phẩm điêu khắc từ băng.
Giữa tiếng ồn ào, tuy im lặng nhưng cách video vấn có khí thế mạnh mẽ từ từ toát ra †ừ trên người anh.
Cuối cùng có một phóng viên chen ra khỏi đám đông, lại gân Cố Mặc Ngôn lớn tiếng nói: ‘Cố tổng, xin hãy nói suy nghĩ của anh đi ạt”
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới nghiêng đầu nhìn về phía người người phóng viên kia.
Trong khung hình lắc lư, ánh mắt ấy khiến người ta không rét mà runI Đương nhiên Tô Thư Nghi nhìn ra được Cố Mặc Ngôn đang tức giận, hơn nữa còn rất †ức giận.
Mặc dù anh không la hét và cũng không thay đổi sắc mặt rõ rệt, nhưng chỉ một ánh mắt đã đủ khiến các phóng viên xung quanh cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, tất cả đều im lặng.
Trong sự yên tĩnh như chết đó, chỉ nghe thấy Cố Mặc Ngôn chậm rãi lên tiếng.
“Tô Thư Nghi là người như thế nào, tôi hiểu rõ hơn ai hết.”
Chỉ một câu đơn giản, nghe thì có vẻ vô tình nhưng lại nặng tựa nghìn cân khiến tất cả phóng viên ở đây đều nín thởi Không chỉ thế, dù nhóm Tô Thư Nghi theo dõi mọi chuyện qua màn hình cũng có thể cảm nhận được sức nặng từ câu nói này của Cố Mặc Ngôn.
Anh tin Tô Thư Nghĩ, dù bây giờ tất cả mọi người trên thế giới đều đang mắng cô, anh vần tin cô.
Tô Thư Nghi cảm thấy mũi cay cay.
Cô có tài cán gì?
Giờ đây khi Cố Mặc Ngôn lên tiếng, tất cả những tủi nhục và căm giận mà cô phải chịu ngày hôm nay đều hóa thành hư không.
Lúc này Tô Thư Nghỉ cảm thấy tràn đầy sức mạnh và tươi sáng. Có Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh, dù là ngọn gió hạt mưa nào cũng không thể tạo thành uy hiếp!
Cô cảm thấy rất ấm áp trong lòng, tâm trạng không còn nặng nề như trước nữa.
Giữa vô số chỉ trỏ, tòa soạn kết thúc một ngày làm việc. Tô Thư Nghi thu dọn đồ đạc rồi đi ra khỏi cổng tòa soạn.
Cô không muốn đối mặt với những lời bàn tán tẻ nhạt của những người đó, có những chuyện không thể giải thích rõ ràng bằng vài câu nên cô quyết định không giải thích.
Cây ngay không sợ chết đứng.
Vừa ra khỏi cổng tòa soạn, Tô Thư Nghi đã nhìn thấy chiếc Bentley màu đen của Cố Mặc Ngôn đang đồ ở giao lộ.
Anh đến đón cô về nhà.
Có phải vì sợ cô bị người khác nhận ra trên tàu điện ngâm náo nhiệt nên anh mới đến đây đón cô không?
Nhất thời dâng trào cảm xúc, Tô Thư Nghi đứng thừa người tại chỗ, cô vận chưa biết nên đối diện với Cố Mặc Ngôn với vẻ mặt nào.