Chương 371

Cô nói: ‘Anh không để ý em đem tiền này đi làm từ thiện chứ, em quyên cho quỹ trẻ em nghèo khó rồi.”

“Em làm đúng mà.” Cố Mặc Ngồn khen cô.

Tô Thư Nghi mỉm cười, nói: ‘Khi đó em chỉ muốn phát huy hết giá trị mà 60 triệu này nên có. Đối với em, số tiền kia cũng bẩn, em không muốn giữ nó lại.”

Cố Mặc Ngôn dùng bữa xong thì lau miệng, nói rằng: “Đương nhiên anh hiểu được. Tô Thư Nghỉ, em không thích tiền đến vậy sao?”

Trên đời này, làm gì có ai không thích tiền chứ. Tô Thư Nghi nghĩ.

Tô Thư Nghi nói với Cố Mặc Ngôn: “Sao em lại không thích tiên chứ. Em rất thích là đăng khác. Không có tiền, tiền thuốc men của mẹ em ở bệnh viện phải làm sao đây?

Không có tiền, môi tháng em ăn gì uống gì!

Hăng năm em đều mong mỏi tiền thưởng cuối năm, tháng nào cũng đợi phát lương, ai mà không thích tiền chứ?”

Tô Thư Nghi nói: “Thế nhưng số tiền đó đều là tiền bẩn, em không muốn nhìn thấy ¡ nó, cho nên mới quyên góp, cũng coi như là dùng cơ thể của mình để đổi lấy cuộc sống tốt hơn một chút cho người khác, như vậy trong lòng em mới dễ chịu hơn.”

“Giờ thì sao?” Cố Mặc Ngôn nhìn cô, ánh mắt lấp lánh: “Có còn cảm thấy số tiền kia bẩn nữa không?”

“Không bẩn.” Tô Thư Nghỉ lè lưỡi: ‘Nhưng em vần không muốn giữ chúng lại. Dù sao thì… em không muốn cảm thấy lần đầu tiên của mình lại giống như một cuộc mua bán vậy.”

Tô Thư Nghi đỏ mặt.

Cố Mặc Ngôn nhìn cô, trong lòng mềm mại.

Ăn xong bữa sáng, Cố Mặc Ngôn lau miệng, khẽ nói rằng: “Đi thôi, ngồi xe anh tới chỗ làm nhé.”

Tô Thư Nghi vội vàng xua tay: “Không cần đâu không cần đâu, em vẫn nên tự đi thì hơn.”

Cố Mặc Ngôn nhíu mày: “Bây giờ mọi người đều biết quan hệ của chúng ta rồi, em còn sợ gì nữa?”

Tô Thư Nghỉ sững sờ.

Đúng rồi. Cố Mặc Ngôn nói cũng có lý thật.

Tô Thư Nghi nói: “Vậy được rồi, em cung kính không bằng tuân mệnh vậy.”

Thế là Tô Thư Nghỉ ngồi vào trong chiếc bentley màu đen của Cố Mặc Ngôn, bọn họ cùng nhau xuất phát.

Cả quãng đường này Tô Thư Nghỉ đều băn khoăn, rốt cuộc nên đối mặt với mọi người trong văn phòng băng thân phận gì đây, chắc chăn bọn họ cũng rất mong đợi sự xuất hiện và lời giải thích của cô.

Cố Mặc Ngôn nhìn vẻ lo lắng trên khuôn mặt Tô Thư Nghỉ, bèn hỏi rằng: ‘Em đang nghĩ xem phải đối mặt với những đồng nghiệp kia như thế nào à?”

“Ừm, Cố Mặc Ngôn, em thấy hơi sợ.”

“Đừng sợ.” Cố Mặc Ngôn nắm tay cô: “Có anh đây rồi.”

Chính vì có anh nên mới sợ đó.

Tô Thư Nghi lâm bầm trong lòng.

Chiếc xe dừng lại dưới tòa soạn.

Tô Thư Nghỉ hít sâu một hơi: “Vậy thì, em đi làm đây.”

Biểu cảm kia, cứ như anh dũng hiến thân vậy.

Cố Mặc Ngôn mím khóe môi, nhìn Tô Thư Nghi thấp thỏm xuống xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play