Tô Thư Nghi đau đầu nhìn đám chị em nhiều chuyện vây quanh, nghĩ ngợi một lát đành phải lên tiếng: “Haiz, chuyện đến nước này thì tôi đành phải thừa nhận vậy.
Thật ra tôi chính là vợ Cố Mặc Ngôn đó.
Thế nên nhẫn của chúng tôi đương nhiên phải giống nhau chứ sao.”
Cả văn phòng im phăng phắc.
Sau đó, mọi người bỗng phá lên tràng cười đinh tai nhức óc.
“Ha ha, chị Thư Nghi hài hước thật đấy! Còn nói mình là vợ của Cố Mặc Ngôn nữa chứ!”
Tô Thư Nghi nhìn mọi người, cũng cười theo, nhưng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, thay vì phủ nhận còn không bằng đùa cợt thừa nhận, cứ thế vòng qua đề tài này.
Nhưng bên ngoài cô lại làm bộ không vui: “Cười cái gì mà cười, sao lại không tin tôi thế? Chẳng lẽ tôi kém cỏi lắm à?”
“Chị Thư Nghi, đương nhiên chị không kém cỏi rồi.” Hiểu Khiết cười chảy cả nước mắt: “Nhưng người ta là Cố Mặc Ngôn đấy.
Người ta ở một thế giới khác hẳn, sao có thể dính dáng đến chúng ta chứ.”
Tô Thư Nghi nhấp môi, cười ảm đạm.
Đúng vậy.
Đáng lý ra, cô và Cố Mặc Ngôn đúng là người của hai thế giới, nhưng vì sai sót ngẫu nhiên mà hai người lại trở thành quan hệ thân mật nhất.
Giống như chiếc nhẫn kia, đeo trên tay Cố Mặc Ngôn chẳng hợp chút nào.
Nhưng dù sao anh cũng vẫn đeo đấy thôi?
Nghĩ vậy, tâm trạng Tô Thư Nghi vô thức tốt hẳn lên, nhẹ nhàng gõ đầu Hiểu Khiết một cái: “Được rồi đấy, mau làm việc đi.”
“Ai da, bản thảo đều sửa xong hết rồi, chỉ chờ xưởng in thôi, nhàn rỗi cũng không có việc gì mà.”
Hôm nay đúng là không có việc cần làm, thế nên tới lúc Tô Thư Nghi ngồi xuống cũng nhàn rỗi nhàm chán, bắt đầu lướt Facebook.
Nhưng vừa mở Facebook đã thấy một tiêu đề ‘hot’, chính là ‘nhẫn cưới của Cố Mặc Ngôn’.
Đậu! Cái này cũng có thể lên top đầu, lại còn ‘hot’? Đúng là tinh thần nhiều chuyện của người trong nước thật đáng sợ.
Tô Thư Nghi tò mò, vừa bấm vào đã thấy một mảnh em gái si mê hò hét.
‘Tổng giám đốc Cố đúng là người đàn ông tốt của thế kỷ! Em không yêu chồng em! Em chỉ yêu anh ấy thôi!’
‘Rốt cuộc mợ Cố là yêu nghiệt phương nào! Mau xuất hiện quyết đấu với bổn cung!’
‘Tôi chỉ muốn nói, nhẫn này là kiểu xxx, tôi cũng mua cái này! Ha ha ha, cùng một kiểu với tổng giám đốc Cố luôn! Tôi cảm thấy kiểu nhẫn này sắp tăng vọt doanh thu đấy!’
Tô Thư Nghi xem các cô gái hò hét mà không biết nên khóc hay cười nữa, nhưng khi thấy Facebook của một người nọ, cô bỗng sững người.
‘Tổng giám đốc Cố ân ái đắc ý thật đấy.
Nhưng mọi người đều chỉ thấy người nay cười, đâu nghe người xưa khóc.
Không biết bạn gái cũ của tổng giám đốc Cố trên trời có linh, thấy cảnh này sẽ cảm thấy thế nào đây?’
Bạn gái cũ? Trên trời có linh thiêng?
Tô Thư Nghi lập tức muốn bấm vào xem người gửi bình luận này là ai.
Nào biết vừa bấm vào đối phương đã xóa tài khoản.
Tô Thư Nghi lơ mơ không hiểu sao, còn chưa kịp nghĩ ngợi thì di động đã rung lên.
Cố Mặc Ngôn nhắn tin Zalo tới.
Tô Thư Nghi giật mình, vội bấm mở…
‘Sáu giờ tối nay tôi về nhà.
Cùng ăn tối đi.’
Chính Tô Thư Nghi cũng không lý giải được vì sao thấy tin nhắn Zalo này của Cố Mặc Ngôn lại không nhịn được muốn nhếch môi cười.
Thậm chí cô đã hoàn toàn quên tình cảnh xấu hổ trước khi Cố Mặc Ngôn rời đi, chỉ một lòng ngóng trông tối nay về nhà không cần đối mặt với khung cảnh vắng vẻ.
Vất vả chờ tới khi tan tầm, Tô Thư Nghi đúng giờ xách túi đi bắt xe.
Về tới biệt thự, Tô Thư Nghi vừa đẩy cửa đi vào đã thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trên xe lăn.
Cô chợt cảm thấy đáy lòng như được thứ gì đó lấp đầy.
“Cố Mặc Ngôn.” Cô cởi giày vào phòng khách, lên tiếng chào hỏi.
Cố Mặc Ngôn quay đầu lại, vẫn là gương mặt anh tuấn trước kia, sáng nay còn vừa thấy trên màn hình máy tính, lúc này đối mặt lại khiến Tô Thư Nghi cảm giác không quá chân thật.
Bên kia, Cố Mặc Ngôn vừa thấy Tô Thư Nghi thì như trút được gánh nặng.
Lúc anh gửi Zalo cũng không thấy cô đáp lại, còn cho rằng cô vẫn đang canh cánh chuyện tối hôm đó, không muốn ăn cơm với mình.
“Về rồi đấy à?” Tuy trong lòng thở phào một hơi, nhưng ngoài mặt Cố Mặc Ngôn vẫn bình thản như cũ: “Má Trương đã chuẩn bị cơm rồi, cùng đi ăn đi.”
Trước lúc gặp Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi còn hơi chờ mong, nhưng lúc này thật sự gặp được lại nhớ tới chuyện không thoải mái trước lúc anh đi, lập tức cảm thấy xấu hổ, chỉ khẽ ‘ừm’ một tiếng rồi theo anh vào nhà ăn.
Má Trương và chú Vương đều rất tinh ý, biết hai vợ chồng Cố Mặc Ngôn mấy ngày không gặp, sau khi bưng đồ ăn lên bàn là rời đi luôn.
Trong nhà ăn thoáng chốc chỉ dư lại Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn, cùng với tiếng bát đũa va chạm.
“Ờm…” Cuối cùng vẫn là Tô Thư Nghi không chịu nổi trầm mặc như thế, chủ động lên tiếng; “Chuyện tối hôm đó…”
“Xin lỗi.”
Tô Thư Nghi còn đang do dự không biết nói thế nào thì Cố Mặc Ngôn đã trực tiếp cắt ngang lời cô.
“Cái gì?” Tô Thư Nghi không kịp phản ứng.
Cố Mặc Ngôn đang xin lỗi cô ư?
“Tối hôm ấy là tôi xúc động.” Lúc này Cố Mặc Ngôn đã ăn cơm xong, tao nhã cầm khăn ăn lau khóe miệng, nhỏ giọng nói.
“Em cũng có chỗ làm không tốt.” Người ta đã xin lỗi rồi, đương nhiên Tô Thư Nghi cũng phải bày tỏ thái độ: “Là tại em thất lễ bỏ đi khỏi tiệc gia đình trước.
Khi nào có thời gian em sẽ tới xin lỗi ông nội.”
Mấy ngày nay Tô Thư Nghi cũng suy tư rất nhiều về chuyện tối hôm đó.
Cô rời đi thẳng thừng như thế đúng là không lễ phép chút nào, đặc biệt là trước mặt ông nội Cố Mặc Ngôn, làm như vậy không hề có quy củ.
Về phần chuyện của Cố Gia Huy, tuy Cố Mặc Ngôn điều tra cô từ trước khiến cô ít nhiều khó chịu, nhưng anh nói không sai, sao anh có thể cưới một cô gái không rõ lai lịch được.
Còn chuyện sau đó…
Nghĩ lại hôm đó, nghĩ tới cơ thể cường tráng của Cố Mặc Ngôn, nghĩ tới hơi thở tràn ngập hương vị đàn ông thành thục của anh, Tô Thư Nghi không khỏi đỏ mặt.
Tô Thư Nghi vẫn luôn biết, một khi là vợ chồng hợp pháp với Cố Mặc Ngôn thì theo đúng lý, chuyện nam nữ này chính là thuộc về nghĩa vụ.
Nhưng vấn đề là cô không thể làm được.
Mà Cố Mặc Ngôn lại vì cô thấy mâu thuẫn mà nhượng bộ, thế nên cô cũng không có lý do gì để tức giận cả..