Chương 350
Câu nói của Cố Mặc Ngôn lúc ấy khiến Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh sững người. Giọng nói của anh lạnh nhạt, không hề thân thiện chút nào.
Cậu ta đã nghe được những gì?
Vậy là hôm nay Cố Mặc Ngôn tới nhà họ Lâm để bảo vệ người tình chứ không phải để bàn chuyện làm ăn. Cậu ta đang bảo vệ Tô Thư Nghi!
Lâm Kim Minh có phần lúng túng: “Nếu người đứng đầu đã đến rồi thì tôi cũng xin nói thẳng. Chúng tôi mong Cố tổng giơ có thể gio cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng tôi. Nghe nói cậu và Thư Nghi kết hôn rồi.
Vậy thì cậu cũng là con rể tôi mà. Hôm nào rảnh cả hai cùng tới nhà ăn bữa cơm.”
Khương Dĩ Mai cố làm ra vẻ thoải mái, cười xởi lởi nói: “Đúng đúng, ông xã nói rất đúng!
Người một nhà không cần khách sáo làm gì. Ha ha, Thư Nghi à, con lấy được tấm chồng tốt quái”
Mới vừa rồi họ quở trách Tô Thư Nghi ra sao, Cố Mặc Ngôn ở ngoài cửa đã nghe thấy tất cả, bây giờ họ lại bày ra vẻ mặt nịnh bợ, Cố Mặc Ngôn thấy thật ghê tởm.
Vì thấy Tô Thư Nghi bị bắt nạt ở nhà họ Lâm nên anh mới vào để ngăn cản, chứ không phải để làm thân với gia đình họ.
Ngoại trừ Cố Mặc Ngôn ra, không ai có quyền nói không với người phụ nữ của anh!
Tô Thư Nghi thấy Cố Mặc Ngôn sắp sửa nổi giận nên vội vàng giữ anh lại, nhỏ nhẹ nói: ‘Cố Mặc Ngôn, đừng làm thế.”
Cố Mặc Ngôn cau mày.
Tô Thư Nghỉ cứ thỏa hiệp như vậy sao? Dễ dàng bỏ qua cho gia đình nhà này như vậy sao? Đây không phải là tác phong làm việc của anh.
Lần này anh muốn lật đổ nhà họ Lâm, để cho họ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, để họ nếm trải cái cảnh nghèo khó, biết thế nào là đường cùng. Nếu không họ sẽ mãi mãi không biết vị tha là gì.
Anh cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi, thấy hốc mắt cô đỏ lên, bỗng chốc anh càng tức giận hơn: “Tô Thư Nghỉ, họ đối xử với em như vậy mà em vấn bỏ qua cho họ thật à?”
Lúc này Tô Thư Nghỉ có suy nghĩ và quyết định của riêng mình, thay vì nói là bỏ qua thì chỉ bằng nói là buông tay.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới chuyện trả thù, nhưng hả lòng hả dạ rồi thì sao chứ? Chừng nào vân còn là người của nhà họ Lâm thì cô vẫn luôn có mối bất hòa dai dẳng với họ, cô đã chịu đựng đủ rồi.
Tô Thư Nghỉ nhìn Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh, lấy hết can đảm để nói: ‘Đúng vậy, Cố Mặc Ngôn, em muốn bỏ qua cho họ, bỏ qua cho nhà họ Lâm.”
“Tại sao!” Cố Mặc Ngôn không hiểu.
“Cố Mặc Ngôn, em không hề nghĩ em mắc nợ nhà họ Lâm thứ gì, trái lại Lâm Kim Minh mới là người nợ mẹ con em. Ngày đó, chính Lâm Kim Minh đã cưỡng ép mẹ rồi sinh ra em, nhưng bao năm qua ông ta chưa từng coi trọng mẹ con eml”
Lâm Kim Minh cúi đầu không nói gì. Đúng là ông ta có náy náy với mẹ con Tô Ninh Kiều.
Tô Thư Nghi nói tiếp: “Từ trước tới giờ nhà họ Lâm đều đối xử lạnh nhạt với em, nhưng em không thể làm một kẻ không có tình nghĩa. Cố Mặc Ngôn, xin anh hãy bỏ qua cho nhà họ Lâm, em chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi, so với việc trả thù họ, em mong mình không dính líu gì tới họ nữa.”
Nghe thấy vậy, Khương Dĩ Mai và Lâm Kim Minh lập tức niềm nở, cười nói với Cố Mặc Ngôn: “Đúng rồi đó, chúng ta là người một nhà cả mà. Thư Nghi, con làm đúng lắm, con làm vậy là chí phải! Ha ha, cậu thấy đấy, chỉ là người nhà nhưng không biết nên hiểu lầm nhau thôi.”