Chương 326
Cố Mặc Ngôn ngạc nhiên, anh cúp máy sau đó trở quay về phòng của mình ở trên †âng trước.
Trông thấy Tô Thư Nghi đang thay quần áo, tuy đang rất hoảng nhưng anh cũng không nói gì mà chỉ nói: “Em cũng mệt mỏi cả ngày rồi, em về phòng nghỉ ngơi sớm đi”
Tô Thư Nghỉ ngồi xuống, cô tựa người lên chân anh rồi nói: “Anh thì sao, hôm nay anh còn mệt hơn em nữa mà.”
Cố Mặc Ngôn nói: ‘Anh đang đợi Quý Trung Khánh, lát nữa cậu ấy đến tìm anh có chút việc.”
“Ồ, được rồi, vậy anh nhớ chú ý nghỉ ngơi đấy.’ Tô Thư Nghi gật đầu, cô đi tắm trước.
Trong phòng tắm, Tô Thư Nghỉ đang thân thờ.
Mọi chuyện xảy ra trong buổi đấu giá ngày hôm nay khiến cô chưa thể chấp nhận được.
Đầu tiên là bút máy kim cương của Trình Thu Uyển, đến bùa bình an bị đánh mất, lại đến bùa bình an được Cố Mặc Ngôn đấu giá bằng ba mươi tỷ, Cố Gia Huy và Lâm Bảo Châu cãi nhau, Lâm Bảo Châu mang thai, Cố Mặc Ngôn chắn rượu…
Tô Thư Nghi không khỏi bùi ngùi.
Nước là thứ dịu dàng, nhất là dòng nước ấm áp đang chảy trên cơ thể của Tô Thư Nghĩ, khi dòng nước ấm áp chạm vào từng tấc da thịt của cô, từ tóc cho đến chân, thần kinh căng thắng của Tô Thư Nghi cũng được thả lỏng, cô cũng thấy thoải mái hơn nhiều.
Tô Thư Nghi nhớ tới Cố Mặc Ngôn.
Trong buổi đấu giá anh đã mua lại bùa bình an của mẹ cô với giá ba mươi tỷ, cũng vì sợ cô bị thương nên đã đứng ra chắn ly rượu vang Lâm Bảo Châu hắt tới, anh luôn kịp thời xuất hiện trong những lúc cô gặp nguy hiểm…
Nhưng hình như giữa cô và Cố Mặc Ngôn còn có rất nhiều vật cản, ví dụ như Cố Gia Huy, Trình Thu Uyển, và cả sự thật của hai năm về trước nữa.
Có lẽ Cố Mặc Ngôn không để ý, nhưng chuyện của hai năm về trước luôn là cái dăm trong tim Tô Thư Nghỉ, nó thường xuyên khiến cô thấy đau khổ.
Nhưng ai lại không có quá khứ chứ. Chẳng phải cái dằm trong tim Cố Mặc Ngôn là trận hỏa hoạn và Trình Thu Uyển đó sao?
Hiện tại Cố Mặc Ngôn vẫn đang giả vờ như chân mình tàn phế, chắc hẳn anh còn có rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Ở trong phòng khách bên kia.
Cố Mặc Ngôn cầm điện thoại đọc tin tức một lúc nhưng cũng chẳng vào đầu được chữ nào.
Những lời Quý Trung Khánh nói trong điện thoại khiến Cố Mặc Ngôn thấy rất phiền lòng.
Rốt cuộc sự thật là gì? Quý Trung Khánh có thể đưa ra được lời giải cho câu đố này không?
Có một khoảnh khắc, tự dưng Cố Mặc Ngôn lại rất sợ biết được sự thật, bởi vì sự thật luôn là thứ đáng sợ.
Cố Mặc Ngôn đợi đến nóng ruột, một lúc lâu sau, Quý Trung Khánh mới vội vàng đến.
Đợi người giúp việc đi rồi, Cố Mặc Ngôn cũng đứng dậy khỏi xe lăn.
Thật ra mọi thứ ở trong buổi đấu giá không tính là mệt, mệt nhất chính là ngồi trên xe lăn.
Cố Mặc Ngôn rót cho Quý Trung Khánh một ly rượu vang.