Chương 315
Ha ha, Cố Mặc Ngôn, để tôi xem hôm nay cậu sẽ bảo vệ cô vợ mới cưới của cậu bằng cách nào.
Lúc này Tô Thư Nghi rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào, nhưng nghĩ lại vẫn thấy bùa bình an của mẹ là quan trọng nhất.
Mặc dù đây chỉ là một lá bùa bình an rất bình thường, nhưng nó được mẹ cô thành †âm thành ý cầu cho cô.
Một mình mẹ đã rất vất vả nuôi cô khôn lớn. Sở dĩ bà ấy đi câu bùa bình an này, một là hy vọng cô sẽ được bình an và khoẻ mạnh, hai là hy vọng cô sẽ được vui vẻ và hạnh phúc, có thể ngây thơ và vui vẻ như con gái của những gia đình khác, trưởng thành không buồn không lo.
Một lần nọ biết được chùa miếu và bùa bình an trên núi Ngũ Đài tỉnh A linh nghiệm nhất, mẹ đã đi ô tô cả một quãng đường dài để đến đó. Lúc ấy cô còn đang học đại học.
Mẹ đã vừa quỳ vừa dập đầu, vất vả vượt qua những bậc thang thật dài mới cầu được bùa bình an cho cô.
Cô cũng không biết rốt cuộc mẹ đã đi bao xa, mẹ chỉ nói với cô rằng đường càng xa lòng càng thành kính, bùa bình an và ước nguyện của bà sẽ càng linh nghiệm, cô nhất định sẽ hạnh phúc và vui vẻ…
Chúng ta đến thế giới này với hai bàn tay trắng, công ơn dưỡng dục của mẹ dành cho chúng ta là điều mà cả đời này chúng †a cũng không thể báo đáp. Nghĩ tới đây, Tô Thư Nghỉ càng lo lắng hơn, cô nhất định phải lấy lại lá bùa bình an này, không thể để nó bị đấu giá được!
Để làm dịu sự bất mãn của mọi người, người dân chương trình bắt đầu giữ trật tự.
“Rồi rồi rồi, yên lặng đi nào, mọi người yên lặng trước đã. Buổi đấu giá lần này có thể tiến hành đấu giá bất kỳ thứ gì, bởi vì buổi đấu giá lần này là hoạt động từ thiện, chỉ cần mọi người có lòng có sức thì giá trị mà bản thân vật đấu giá sở hữu sẽ vượt xa giá gốc của nó. Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu đấu giái”
Bởi vì hội đấu giá chưa bao giờ đấu giá một thứ giá rẻ như thế này, tạm thời mọi người không biết nên bắt đầu đấu giá như thế nào.
Người dân chương trình bàn bạc với phòng đấu giá trước, sau đó nói: “Vì bùa bình an mang lời chúc vô giá nên mọi người có thể đấu giá tuỳ ý!”
Không ai muốn bỏ tiền ra mua một lá bùa bình an cũ rách như vậy, thế chẳng phải vứt tiền xuống sông xuống biển à? Có khi còn bị mọi người gọi là đồ ngu, nhưng dù sao đây cũng là vật đấu giá của vợ Cố tổng, vần có người bắt đầu đấu giá để lấy lòng Cố Mặc Ngôn và để lót đường cho mình sau này.
Có người đấu giá ba mươi triệu, người đấu giá một trăm năm mươi triệu, người thì đấu giá hai trăm bốn mươi triệu…
Tô Thư Nghi nghe mọi người báo giá, căng thẳng siết chặt tay, làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ bị người khác đấu giá thành công thì phải làm sao? Gô bất lực nhìn sang Cố Mặc Ngôn.
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tô Thư Nghị, Cố Mặc Ngôn đưa tay nắm tay cô, nói nhỏ với cô: ‘Em yên tâm, anh nhất định sẽ giữ được lá bùa bình an này, không để người khác đấu giá được nói”
Lúc này Cố Mặc Ngôn đột nhiên giơ bảng đấu giá lên, đưa ra một cái giá trên trời: “Ba tỷ!”
Hội trường lập tức yên lặng như tờ.
Ba tỷ!
Một lá bùa bình an rách nát mà đáng giá ba tỷ? Đùa đấy à? Thậm chí còn không đáng ba trăm nghìn!
Ba tỷ cơ đấy, Cố tổng ra giá thật kinh khủng!
Họ đều đang nghĩ Cố Mặc Ngôn điên rồi phải không? Đầu tiên là đấu giá bút máy kim cương của bạn gái cũ, sau đó lại ra giá trên trời mua bùa bình an của vợ mình, tiền nhiều không có chỗ cất hay sao?