Trong lòng Tô Thư Nghi có chút hoảng loạn, nhưng ngoài mặt lại giả bộ bình tĩnh: “Tổng biên tập Hoàng, ông cũng đi toilet đấy à.”
“Anh đâu có đi toilet đâu.” Tổng biên Hoàng đi tới gần, hơi rượu xộc thẳng vào mặt Tô Thư Nghi: “Anh Hoàng của em đang chờ em đó.”
Tô Thư Nghi tưởng chừng như muốn nôn hết ra.
Anh Hoàng?
Tuổi tổng biên tập Hoàng cũng có thể làm được ba cô luôn rồi, ông ta không biết xấu hổ hay sao mà thốt ra câu đấy.
“Tổng biên tập Hoàng thích nói đùa quá.” Cô cố gắng nhếch miệng, dựa vào tường muốn vào nhà vệ sinh nữ.
Không ngờ tổng biên Hoàng lại nắm cổ tay cô: “Ôi, Thư Nghi, em trốn đi đâu vậy, chẳng lẽ em không thích anh Hoàng của em sao?”
Bà mẹ nó chứ, đương nhiên là không thích rồi!
Tô Thư Nghi rất muốn chửi thẳng ra, nhưng vì công việc, cô vẫn nhẫn nhịn: “Tổng biên tập Hoàng, ông uống say rồi.”
“Ha ha, dù anh say thì vẫn dễ dàng dạy dỗ được yêu tinh nhỏ như em.” Bây giờ tổng biên tập Hoàng cũng lười che giấu mục đích của mình nữa, thân hình béo ú áp sát Tô Thư Nghi: “Em có muốn thử sự lợi hại của anh Hoàng không?”
Tới giờ Tô Thư Nghi đã thật sự không chịu nổi nữa rồi, cô giãy dụa kịch liệt: “Tổng biên tập Hoàng, xin ông tự trọng đi!”
Tô Thư Nghi phản kháng mạnh bạo như vậy làm tổng biên Hoàng cũng hơi mất hứng, khuôn mặt mập mạp áp gần: “Tô Thư Nghi, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Tên nhóc Cố Gia Huy kia đã tặng cô cho tôi rồi, cô còn ở đây giả bộ bạch liên hoa làm đếch gì hả.”
“Cái gì?” Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, kinh hãi trừng mắt nhìn tổng biên tập Hoàng: “Ông có ý gì?”

“Tôi nói còn không rõ hả?” Khuôn mặt mập ú của tổng biên Hoàng kề sát lại: “Mọi chuyện bây giờ tôi làm với cô đều đã được tổng biên tập Cố kia của cô đồng ý rồi.

Cô chính là món quà mà tòa soạn của các cô tặng cho tôi, cho nên bớt làm gái ngành còn đòi giữ trinh tiết đi, ngoan ngoãn đi theo tôi!”
Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, khiếp sợ, tức giận, và cả đau khổ nữa.

Tất cả khiến cô bỗng quên mất phải giãy dụa.
Cô biết Cố Gia Huy hiểu nhầm mình, cũng biết do vụ việc hai năm trước mà anh ta căm ghét cô.

Nhưng cô thật sự không ngờ anh ta lại thực sự tặng cô cho lão già dâm dê như tổng biên tập Hoàng?
Ở trong lòng của anh ta, cô thực sự không khác gì gái bán thân sao?
Trong khoảnh khắc thất thần, Tô Thư Nghi bỗng dưng ngước mắt lên, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cuối hành lang.
Là Cố Gia Huy.
Vì Cố Gia Huy lo lắng cho Tô Thư Nghi nên mới ra đây.
Trên bàn rượu tổng biên tập Hoàng lộ quá rõ vẻ thèm thuồng Tô Thư Nghi, không lâu sau khi Tô Thư Nghi mới đi tới nhà vệ sinh thì tổng biên tập Hoàng cũng đi theo, anh ta hơi bất an nên đi ra xem thử.
Không ngờ vừa mới ra lại thấy ngay khung cảnh này.
Cơ thể bé nhỏ, xinh xắn, duyên dáng của Tô Thư Nghi bị thân hình mập mạp của tổng biên tập Hoàng đè lên tường, quan trọng hơn là Tô Thư Nghi còn không hề có ý chống cự, cứ như thể ngầm đồng ý cho tổng biên tập Hoàng đè lên người mình vậy.
Khoảnh khắc đó, Cố Gia Huy chỉ cảm thấy trong lồng ngực có ngọn lửa bùng lên!
Anh ta tức giận khi tổng biên tập Hoàng thực sự dám ra tay với Tô Thư Nghi, nhưng điều làm anh ta tức hơn cả đó là Tô Thư Nghi không hề phản kháng!
Cô thiếu tiền đến vậy sao? Đến loại lão già kinh tởm như tổng biên tập Hoàng cũng chịu được sao?
Cảnh tượng trước mắt đâm thẳng vào mắt Cố Gia Huy, anh ta muốn lôi tổng biên tập Hoàng ra, nhưng phản ứng của Tô Thư Nghi lại làm trái tim anh ta nguội lạnh.
Nếu bản thân cô không biết tự trọng thì anh ta phải lo lắng cho cô làm gì?
Nói không chừng từ đầu đến cuối, chính cô mới là người muốn quyến rũ tổng biên tập Hoàng, bây giờ anh ta đến chẳng phải sẽ phá hỏng chuyện tốt của cô sao?
Nghĩ đến đây, Cố Gia Huy chỉ cảm thấy không thể ở đây một giây nào nữa, lập tức xoay người rời đi.
Mà ở bên phía Tô Thư Nghi, khoảnh khắc nhìn thấy Cố Gia Huy, vốn dĩ trong lòng cô còn dấy lên một tia hy vọng cuối cùng...
Cô vẫn không muốn tin, dù Cố Gia Huy có ghét cô tới mức nào đi nữa, với tính cách của anh ta, cô cũng không tin anh ta sẽ làm ra loại hành động coi nhân viên nữ của mình như quà tặng mà dâng cho người ta.
Cho nên cô đang chuẩn bị hô hoán cầu cứu anh ta thì không ngờ Cố Gia Huy đã quay đầu bỏ đi.
Bùm!

Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy tia may mắn cùng hy vọng cuối cùng trong tim mình đã hoàn toàn tan vỡ.
Cố Gia Huy?
Không phải anh ta vừa mới nhìn thấy rõ sao? Anh ta thấy rõ cô bị tổng biên tập Hoàng làm nhục như thế, vậy mà anh ta còn quay đầu bỏ đi?
Vậy ra điều tổng biên tập Hoàng nói là sự thật sao? Mọi chuyện này thật sự đều là do Cố Gia Huy ngầm đồng ý, thậm chí còn chủ động đề xuất?
Toàn thân cô run lên.
Cố Gia Huy? Cố Gia Huy, sao anh có thể làm vậy? Sao anh đối xử với tôi như vậy?
Đang lúc trong lòng tan nát, Tô Thư Nghi bỗng ngửi được một mùi hôi thối làm người ta muốn ói, khi ngẩng đầu nhìn lên thì thấy tổng biên tập Hoàng được voi đòi tiên dí miệng mình sang đây.
“Ông muốn làm gì!” Tô Thư Nghi hét lên, tát thẳng vào mặt ông ta, trên mặt tổng biên tập Hoàng lập tức in dấu bàn tay đỏ hỏn.
Cái tát này hoàn toàn khiến Tổng biên tập Hoàng tức giận.
“Tô Thư Nghi!” Ông ta túm tóc Tô Thư Nghi rồi gào lên: “Đừng rượu mời không uống mà lại muốn uống rượu phạt.

Mẹ kiếp! Có phải mày không muốn kiếm ăn trong cái giới tạp chí nãy nữa không!”
Cả khuôn mặt Tô Thư Nghi nhăn lại vì đau đớn, tổng biên tập Hoàng tức giận lập tức giơ tay lên cũng muốn tát cho cô một cái, cô sợ đau nên vội vàng nhắm mắt lại.
Nhưng lại không có cảm giác đau đớn như cô nghĩ, thay vào đó cô lại nghe thấy giọng nói hoảng hốt của tổng biên tập Hoàng...
“Cố? Cố tổng? Sao anh lại ở đây?”
Cố tổng?
Tô Thư Nghi sững sờ, nhanh chóng mở bừng mắt ra, sau đấy liền nhìn thấy xe lăn trước mặt và người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng trên xe lăn.
Trong phút chốc, hai mắt cô trợn trừng.
“Cố Mặc Ngôn?” Cô khó tin mở miệng, vào lúc này, cô gần như cho rằng mình đang nằm mơ.

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, thấy khuôn mặt bé nhỏ của cô đỏ bừng vì say rượu, ánh mắt sóng sánh, bộ đồ mỏng manh trên người tôn lên dáng người tinh tế trước cong sau vểnh, trông vô cùng quyến rũ.
Nhưng chính vẻ quyến rũ này lại càng khiến anh bực mình hơn!
Dáng vẻ làm việc bình thường của cô là như thế này sao? Là dáng vẻ làm những người đàn ông khác thèm muốn thế này ư?
Khuôn mặt tuấn tú của Cố Mặc Ngôn căng chặt, không để ý đến Tô Thư Nghi mà chỉ nhìn về phía tổng biên tập Hoàng.
Tổng biên tập Hoàng định tát cho Tô Thư Nghi một cái nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên xuất hiện, nắm ngay cổ tay ông ta.
Tuy Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn nhưng vóc dáng anh vốn đã cao nên dễ dàng khống chế tổng biên tập Hoàng.
Dù gì tổng biên tập Hoàng cũng ở trong cái giới này, tạp chí phỏng vấn Cố Mặc Ngôn lúc trước bán chạy như vậy, sao ông ta lại không biết cho được.

Chỉ trong tích tắc, cả khuôn mặt béo phì không ngừng run rẩy, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười lấy lòng, nịnh bợ nói: “Cố tổng, sao… sao… sao anh lại đến đây?”
Lúc này ánh mắt Cố Mặc Ngôn giống như sương băng, mang theo một cảm giác áp bách khó tả.

Tổng biên tập Hoàng tự nhận rằng mình đã gặp đủ sóng to gió lớn nhưng lúc này vẫn sợ hãi toát mồ hôi lạnh.
Cố Mặc Ngôn hất văng tay ông ta ra, chán ghét lôi khăn ra lau tay, trầm giọng thốt ra một từ:
“Cút.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play