Chương 272
Tả Dao kinh ngạc, hỏi: “Cô đang cười ư? Cô coi thường tôi!”
Tô Thư Nghỉ xua tay nói: “Không có không có, không phải đâu. Cô hiểu lầm rồi. Ban nãy tôi chỉ thất thần chút thôi.”
Đúng là một người phụ nữ kỳ lạ. Tả Dao nghĩ thầm trong lòng.
Tả Dao đổi tư thế ngồi, sau đó nói: “Cô cũng chỉ là cái loại bình thường đến mức chẳng thể bình thường hơn, ngữ như cô mà muốn tán ngược lại tổng giám đốc Cố Mặc Ngôn của tập đoàn Ngôn Diệu ư.
Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, mơ tưởng hảo huyền.”
Tán ngược?
Phụt!
Cố Mặc Ngôn đã là chồng hợp pháp của Tô Thư Nghĩ cô rồi, cô còn cần phản tán ngược anh sao?
Cô nhớ tới Tả Dao là người không hay biết, cái này cũng chẳng thể trách cô ta được.
Nhưng trông cô giống phụ nữ đi quyến rũ người khác thế à? Cô vần luôn nghĩ rằng †rồng mình rất yên phận chứ.
Tả Dao thấy Tô Thư Nghỉ bình tĩnh như vậy, tưởng rằng cô là một người phụ nữ khó giải quyết, có khi còn là một kẻ thứ ba.
Cô ta nói: “Cô và Cố tổng có quan hệ gì, nhìn mức độ thân mật của hai người, lẽ nào anh ấy đã bao nuôi cô rồi sao?”
Bảo nuôi?
Cái này… đang coi cô là kẻ thứ ba đấy à?
Tô Thư Nghi cảm thấy suy đoán của Tả Dao vô cùng nực cười. Cô ta không những không hiểu Tô Thư Nghi là người như thế nào, còn càng không hiểu Cố Mặc Ngôn là người ra sao. Vậy mà còn nói thích Cố Mặc Ngôn chứ.
Thấy Tô Thư Nghi không trả lời cũng không phủ nhận, trong lòng Tả Dao nảy ra một ý, bắt đầu khoe khoang cảnh gặp mặt ít đến đáng thương với Cố Mặc Ngôn từng chút một.
May mà tối qua Cố Mặc Ngôn đã nói rõ quá trình biết nhau của anh với Tả Dao cho Tô Thư Nghi biết rồi. Nếu không lời nói của Tả Dao thực sự sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của Tô Thư Nghi.
Tả Dao nói: “Cô phải biết là Cố Mặc Ngôn chủ động tìm tôi quay quảng cáo, tôi là người đại diện của tập đoàn Ngôn Diệu.
Cho nên, tôi biết, Cố Mặc Ngôn chắc chắn thích tôi, muốn theo đuổi tôi nên mới tìm tôi quay quảng cáo.”
Tô Thư Nghỉ nghe Tả Dao nói câu chuyện mà cô đã biết từ lâu này. Xem ra, Cố Mặc Ngôn không nói dối lừa gạt cô, anh rất thành thật với cô.
Nhân viên phục vụ bưng hai tách cà phê lên. Tả Dao gọi một tách cappuccino, Tô Thư Nghi thì gọi một tách cà phê đen kiểu M¿ Tả Dao thấy cà phê Tô Thư Nghĩ gọi, thuận miệng nói một câu: “Khẩu vị chán nhách.”
Khẩu vị của cô chán nhách?
Có một năm, Tô Thư Nghi đã viết một bài báo với chủ đề liên quan tới cà phê, cô tốn một tuần để hiểu rõ hết về nguồn gốc của cà phê đến cách sản xuất, kinh doanh. Mơ ước của cô là sau này khi về già rồi, cầm lương lưu của mình tìm một nơi để mở quán cà phê.