Chương 245
Cảm nhận được nhiệt độ và trái tim đang đập thình thịch trên người Cố Mặc Ngôn, đột nhiên Tô Thư Nghỉ có chút không kìm lòng được, cô ôm lấy chiếc eo cường tráng của Cố Mặc Ngôn rồi khẽ nói: ‘Cố Mặc Ngôn, em thấy hình như em đã thích anh rôi.”
Thật ra cô đã nhận ra được điều này từ rất lâu.
Nhưng vốn dĩ cô định giấu đi sự rung động này ở trong lòng, bởi vì cô nghĩ Cố Mặc Ngôn sẽ không thể nào thích mình.
Nhưng trải qua nhiều chuyện như thế, cô cũng cảm nhận được tình cảm trong lòng Cố Mặc Ngôn.
Thế nên cô mới quyết định cho Cố Mặc Ngôn, cũng là cho mình một cơ hội.
Cố Mặc Ngôn không ngờ Tô Thư Nghi lại nói ra những lời ấy, anh ngẩn người, một giây sau anh cũng cầm lòng chẳng đặng mà ôm chặt lấy Tô Thư Nghi, như thể muốn hòa tan cô gái nhỏ vào trong cơ thể của mình vậy.
“Anh cũng thế.” Anh khẽ nói, dịu dàng đến nỗi không giống anh: “Hơn nữa, còn thích †rước cả em.”
Tô Thư Nghi ngẩn người, cô còn chưa kịp hiểu những câu nói đó của Cố Mặc Ngôn có ý gì thì Cố Mặc Ngôn đã đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô, chặn lại mọi điều hoài nghỉ trong cô.
Sau khi nụ hôn triền miên kết thúc Cố Mặc Ngôn mới buông cô ra, gương mặt anh thoáng hiện ý cười, anh cất tiếng: “Tô Thư Nghỉ, không có tác dụng của thuốc, thêm một lần nhé?”
Tô Thư Nghi còn chưa kịp hiểu ra “thêm một lần nhé” là gì thì nụ hôn của Cố Mặc Ngôn lại một lần nữa ập tới.
Rất nhanh sau đó, sự hoài nghi của cô đều đã được Cố Mặc Ngôn giải đáp bằng hành động thực tế.
Trong những tháng ngày dài đằng đãng sau này, mỗi lần thức dậy với cái eo nhức mỏi tê rần cô lại oán hận tại sao khi đó mình lại đồng ý leo lên thuyền giặc của Cố Mặc Ngôn như thế?
Trong một căn phòng khác ở khách sạn, Cố Gia Huy mơ màng mở mắt ra, đầu vô cùng nặng nề, ký ức còn sót lại tối qua chậm rãi xuất hiện trước mắt.
Anh ta nhớ mọi người chơi ở KTV rất high, đều uống rất nhiều rượu. Đêm đó tửu lượng của anh ta rất kém, không phải trình độ bình thường của anh ta, hơn nữa toàn thân anh ta đều nóng bừng cả lên, cảm giác rất kì lạ.
Đêm qua anh ta híp mắt nhìn thấy Tô Thư Nghi loạng choạng bước ra khỏi cửa phòng riêng của KTV, anh ta sợ cô gặp nguy hiểm, lảo đảo đứng dậy đi ra ngoài theo cô. Sau đó như bị ai đỡ lấy, mà Tô Thư Nghi cũng biến mất từ đó…
Ngay khi Cố Gia Huy đang năm trên giường nhớ lại cảnh tượng đêm qua, một người phụ nữ vươn cánh tay nốõn nà qua nhẹ nhàng xoa tóc anh ta.
Anh ta giật mình nhìn thấy Lâm Bảo Châu bên cạnh, không mặc quần áo, đang nhìn anh ta với ánh mắt mềm mại ngượng ngùng.
Cố Gia Huy nhìn thấy Lâm Bảo Châu quân áo lộn nằm bên cạnh mình, còn cả sự đống lộn xộn khắp phòng, lập tức hiểu ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Sao lại thế này… rõ ràng anh ta đã không định chạm vào Lâm Bảo Châu nữa rồi cơ mà, sao lại như thế này được…
Cùng với lúc này, Lâm Bảo Châu quấn lên như rắn, đè lên người anh ta, ánh mắt bắt đầu trở nên khi3u gợi hơn.
Phải công nhận, Lâm Bảo Châu vẫn có sức quyến rũ, động chạm rực lửa của cô ta khiến Cố Gia Huy vẫn còn cồn trong người suýt chút thì không kìm lại được!