Chương 241
Cô đang sắp sụp đổ, nhưng đúng vào lúc này…
Rầm!
Hình như có thứ gì đó đột nhiên ném từ đằng xa tới.
Ngay sau đó.
Chỉ nghe thấy tiếng choang.
Có thứ gì đó vỡ trên trán người đàn ông, Tô Thư Nghi chỉ nhìn thấy gương mặt vốn đang tươi cười hèn hạ trước mặt mình nay lại đột nhiên cứng đờ, sau đó máu trên trán anh ta từ từ chảy xuống.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tô Thư Nghỉ cũng chưa kịp định thần lại, cô cứ mở to mất nhìn người đàn ông trước mặt mình ngã bịch xuống dưới đất, bên cạnh là bình hoa vỡ nát dính cả máu.
Tô Thư Nghỉ sợ hãi ngước mắt lên, cô nhìn thấy một bóng người dong dỏng cao đang đứng ở đầu hành lang, tay để ở phía trước, rõ ràng ban nãy anh đã ném thứ gì đó.
Nhìn một cái thôi Tô Thư Nghỉ đã nhận ra ngay bóng dáng ấy, trong nháy mắt, nước mắt của cô rơi xuống làm mờ đi đôi mắt.
Là Cố Mặc Ngôn…
Là Cố Mặc Ngôn tới cứu cô.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn lại thì Cố Mặc Ngôn đã lao như tên bắn về phía cô.
Đúng vậy, là đi, chứ không phải là ngồi trên xe lăn, ở một nơi phức tạp đông người qua lại như KTV, anh đi thẳng về phía cô.
Cố Mặc Ngôn nhanh chóng đứng bên cạnh Tô Thư Nghi, gương mặt đẹp trai của anh hơi tái, anh ôm lấy Tô Thư Nghi, nhìn chằm chăm gương mặt nhỏ đầm nước mặt của cô rồi khẽ hỏi: “Tô Thư Nghi, em không sao chứ?”
Bấy giờ Tô Thư Nghi mới bừng tỉnh, cô nhìn Cố Mặc Ngôn đang đứng trước mặt mình, cô hoảng hốt khẽ nói: “Cố Mặc Ngôn, sao anh lại đứng lên, xe lăn của anh đâu!”
Phải biết rằng đây là KTV đấy! Có rất nhiều người đang nhìn, nếu như để người khác nhận ra Cố Mặc Ngôn, đến tai Cố Thành Vũ thì chẳng phải những gì Cố Mặc Ngôn vất vả che giấu suốt nhiều năm qua đều trở thành công cốc sao!
Nói xong, cô ngẩng đầu lên thì trông thấy Dương Tùng Đức đang hớt ha hớt hải chạy từ đầu hành lang tới, anh ta cầm xe lăn trong tay, chắc hẳn là do ban nấy do Cố Mặc Ngôn chạy nhanh quá, anh ta không đuổi kịp.
So với sự hoảng loạn của Tô Thư Nghị, lúc này Cố Mặc Ngôn lại không có tâm trạng để ý đến chuyện đó, anh nhìn gương mặt đỏ ửng bất thường của Tô Thư Nghi, còn cả nhiệt độ nóng bừng trong lòng mình, anh chợt hiếu ra điều gì đó: “Tô Thư Nghị, em bị bỏ thuốc rồi sao?”
Do lo lắng cho Cố Mặc Ngôn nên Tô Thư Nghi cũng không chú ý đến cơ thể của mình, nhưng lúc này Cố Mặc Ngôn nói như thế cô mới nhận ra, sau khi cô được Cố Mặc Ngôn ôm lấy, nhiệt độ trên người cô càng cao hơn, như thể có một ngọn lửa đang dạo chơi khắp cơ thể của cô vậy.
Cô muốn mở miệng nói gì đó, nhưng không ngờ cô còn chưa kịp cất tiếng thì đã biến thành tiếng nỉ non yếu ớt, giọng điệu yêu kiều, ngay cả cô cũng phải giật mình.
Lúc này, Dương Tùng Đức thở hồng hộc đẩy xe lăn đến bên cạnh Cố Mặc Ngôn, anh ta hoảng hốt nhìn xung quanh, xác định không có ai nhìn thấy Cố Mặc Ngôn thì mới vội vàng đè giọng nói nhỏ: “Cậu Cố, anh mau chóng ngồi xuống đi.”
Nhưng Cố Mặc Ngôn cứ như không hề nghe thấy những gì anh ta nói, anh đột nhiên cúi người rồi bế Tô Thư Nghi lên!
“Cậu Cố, anh thế này…”