Chương 227
Mà mỗi tối, anh đều chen chúc ngủ chung giường với cô.
Chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đối với Tô Thư Nghỉ, nhưng cô vấn luôn lo lắng việc công ty của Cố Mặc Ngôn sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên vào ngày thứ năm, cô liền nhõng nhếo bảo Cố Mặc Ngôn làm thủ tục xuất viện cho mình.
Lúc làm thủ tục, Tô Thư Nghi lén hỏi y tá mới biết được cơ thể của Cố Gia Huy đã hồi phục khá tốt, xuất viện trước cô mấy ngày, đang ở nhà họ Cố và được bác sĩ riêng của nhà họ Cố chăm sóc.
Nghe nói Cố Gia Huy không có gì đáng ngại, trong lòng Tô Thư Nghỉ thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không phải cô quan tâm đ ến Cố Gia Huy, nhưng dù sao lần này cũng là cô làm liên lụy đến anh ta, nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, trong lòng cô sẽ cảm thấy có lồi.
Sau khi xuất viện về nhà, Tô Thư Nghi thấy má Vương và chú Trương đã không có ở đây, thay vào đó là một người giúp việc mới tới, tuổi tác xấp xỉ má Vương, cũng có tay nghề nấu ăn ngon, chỉ là ít nói hơn má Vương rất nhiều.
Tô Thư Nghi không hỏi nhiều về việc má Vương và chú Trương biến mất.
Cô không phải kẻ ngốc, vào ngày xảy ra hỏa hoạn cô cũng cảm giác được thế lửa này giống như đốt từ bên trong. Mặc dù nhà của Cố Mặc Ngôn trông không có nhiều người làm, nhưng cô biết bên ngoài đều có vệ sĩ, nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự cũng rất nhiều, chưa kể đến thiết bị chống trộm của biệt thự.
Thế nên, khả năng lớn nhất là nội bộ có người phóng hỏa.
Liên tưởng đến tình trạng ngủ mê man và toàn thân rêu rã bất thường của mình đêm đó, trong lòng cô cũng biết, chỉ e việc này không tránh khỏi liên quan đến má Vương và chú Trương.
Bây giờ bọn họ biến mất lại càng khẳng định suy nghĩ của cô.
Về phần động cơ của má Vương và chú Trương, Tô Thư Nghi biết chắc chắn bọn họ đã bị người ta sai khiến.
Cô vốn cho rằng hai người bọn họ là người của ông cụ Cố, nhưng ông cụ Cố sẽ không hại mình như thế, vậy chẳng lẽ là Cố Thành Vũ?
Tô Thư Nghi ngẫm nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy đau đầu. Sự lắt léo của gia đình giàu có này thật sự quá phức tạp, xem ra trước đây cô đã coi nhẹ quá rồi. Nếu bây giờ cô đã là vợ của Cố Mặc Ngôn và là một thành viên trong nhà họ Cố, sau này nhất định phải cẩn thận một chút.
Ở bên kia, biệt thự cũ của nhà họ Cố.
Trong phòng làm việc, Cố Thành Vũ phờ phạc ngồi ở vị trí đẳng trước, rõ ràng là mới gấp gáp trở về từ sân bay, trên người có chút uể oải, trông có vẻ phong trần mệt mỏi.
Đối diện ông ta là Cố Gia Huy đang đứng, trên người anh ta vẫn còn quấn rất nhiều băng gạc, sắc mặt hơi tái nhưng vẻ mặt cũng chẳng dễ nhìn.
“Ba.” Người lên tiếng trước là Cố Gia Huy, giọng nói của anh ta toát ra sự lạnh lùng: “Trận hỏa hoạn trong nhà Cố Mặc Ngôn là do ba ra tay đúng không?”
Mặc dù bản tính của Gố Gia Huy khá bốc đồng, nhưng anh ta cũng không phải kẻ ngốc. Hơn nữa dù sao cũng lớn lên trong nhà họ Cố, từ nhỏ đã thấy không biết bao nhiêu trò tranh giành trong sáng ngoài tối, mấy ngày nay ở bệnh viện sao anh ta có thể không nghĩ rõ chứ.
“Là ba làm, thì sao?” Rõ ràng Cố Thành Vũ cũng không có ý định giấu diếm trước mặt con trai mình.
Sắc mặt Cố Gia Huy bắt đầu hơi vặn vẹo: “Ba! Mục tiêu của ba là Tô Thư Nghi sao?
Nhưng cô ấy chỉ là một cô gái vô tội, tại sao ba lại muốn ra tay với cô ấy!”
Cố Gia Huy không nhắc tới Tô Thư Nghi còn đỡ, vừa nhắc tới, sắc mặt Cố Thành Vũ lập tức càng khó coi hơn, ông ta đập mạnh tay xuống bàn, đứng bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt giận dữ.