Chương 219

Giờ phút này, nỗi sợ hãi mà cô đã cố kìm nén trong trong đám cháy trước đó kéo theo sự tủi thân làm mũi cô cay cay, mắt không cầm được mà đỏ lên.

Điều này khiến đôi mắt đã đau càng thêm đau, cô chỉ có thể cúi đầu dụi mắt.

Lúc này Cố Mặc Ngôn đang tức giận, thậm chí không chú ý đến sự khác thường của Tô Thư Nghi. Anh chỉ nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, mép dây chuyền vướng làm lòng bàn tay đau khiến anh tức giận cúi đầu.

Đây là lần đầu tiên trong mười năm qua, khi nhìn thấy sợi dây chuyền này, điều anh cảm nhận được không còn là áy náy và bất đắc dĩ nữa mà là phẫn nộ.

Tất cả là do sợi dây chuyền này nên Tô Thư Nghi mới bị thương, mới gặp nguy hiểm.

Nếu nó vẫn còn tồn tại, có phải cũng có nghĩa là lần sau xảy ra chuyện tương tự, người phụ nữ ngốc Tô Thư Nghi này vẫn sẽ có quyết định ngu xuẩn và nguy hiểm tương tự không?

Cố Mặc Ngôn biết ý nghĩ của mình lúc này là cực kì không lý trí, so với con người bình tĩnh thường ngày quả thật như hai người khác nhau, nhưng bản thân anh không kìm được phải suy nghĩ như vậy.

Nhìn Tô Thư Nghi với sắc mặt trắng bệch, toàn thân chi chít vết bỏng trước mặt mình, một ngọn lửa giận chợt bùng lên trong lòng, anh đột nhiên giơ tay lên ném sợi dây chuyền trong tay ra ngoài.

Xoảng!

Một tiếng giòn giã vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh, Tô Thư Nghi đang cúi đầu dụi mắt lập tức ngẩng đầu lên.

Mặc dù không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, nhưng tiếng động vừa rồi vẫn khiến cô có linh cảm xấu.

“Cố Mặc Ngôn, anh đã làm gì vậy?”

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, ngọn lửa giận ở sâu trong đôi mắt đen láy vẫn chưa tắt, anh lạnh lùng đáp: “Anh đập vỡ sợi dây chuyền rồi.”

“Gì cơ? Anh điên rồi phải không!” Tô Thư Nghi như sụp đổ, tức khắc ngồi bật dậy, cô không nhìn thấy mảnh vỡ của dây chuyền, chỉ có thể túm lấy tay Cố Mặc Ngôn, muốn tìm vị trí của sợi dây chuyền: “Anh đập sợi dây chuyền thật à? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế? Đó là sợi dây chuyền mà bạn gái cũ của anh đã để lại đấy!”

Cố Mặc Ngôn không ngờ Tô Thư Nghi lại biết lai lịch của sợi dây chuyền này.

Nhưng lúc này anh không quan tâm, anh chỉ năm lấy cổ tay Tô Thư Nghỉ, một tay khác ôm vòng eo nhỏ của cô, khoảng cách giữa hai người lập tức trở nên kín không kế hở.

“Tô Thư Nghỉ.” Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói loáng thoáng có phần tức giận: ‘Anh nói cho em biết, nếu sợi dây chuyền này hại em gặp nguy hiểm, anh thà đập vỡ nó còn hơn!”

Tô Thư Nghi vốn còn đang khổ sở sờ tay Cố Mặc Ngôn, vừa nghe thấy câu này, cô lập tức sững sờ.

Cố Mặc Ngôn nói vậy là có ý gì?

Anh… đập sợi dây chuyền này là vì cô?

Nhưng chuyện này sao có thể… Chẳng phải sợi dây chuyền này do người bạn gái cũ anh từng thích tặng cho anh sao?

Chẳng phải nó quan trọng nhất đối với anh sao? Nhưng tại sao lại vì cô…

Tô Thư Nghỉ chỉ cảm thấy trong lòng như được gieo một hạt giống nhỏ nào đó, nó đang dần chui ra khỏi mặt đất, có rất nhiều thứ đã rõ ràng nhưng cô lại không dám đối mặt với chúng.

Cô chưa kịp suy nghĩ cẩn thận thì bỗng nhiên Cố Mặc Ngôn nhận ra điều gì đó, anh năm lấy cằm cô, nhíu mày nhìn cô: “Tô Thư Nghỉ, mắt em bị sao vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play