Chương 208
Có lớp chăn ướt bảo hộ, cô cũng to gan hơn, khom thấp người men theo hành lang hừng hực lửa, tránh cho bản thân hít vào quá nhiều khói bụi.
Vất vả lắm mới tới đầu hành lang, đang định xuống lầu lại nhìn thấy cả cầu thang cháy càng dữ dội hơn, có vài bậc thang còn bị đốt thành tro, hoàn toàn không qua được!
Đang lúc cô bối rối thì phía trước lại có một luồng sương trắng mãnh liệt phun tới!
Tô Thư Nghi nhìn màn sương trắng, sửng sốt vài giây mới nhận ra…
Là bình cứu hỏa!
Giây sau đó, một bóng người cao gầy quen thuộc bước ra từ lớp sương trắng, đi về phía cô.
“Thư Nghi! Thư Nghi! Em ở đâu!”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, Tô Thư Nghi vừa khiếp sợ lại vui sướng, thét toáng lên như bắt lấy được cộng rơm rạ cứu mạng: “Cố Gia Huy! Khụ khụ! Cố Gia Huy! Tôi ở đây!”
Màn sương từ bình cứu hỏa khiến cho thế lửa trên cầu thang thoáng giảm bớt, Tô Thư Nghi lập tức thấy Cố Gia Huy đang chạy về phía mình. Nhưng đúng lúc này, lan can hành lang ngay gần đó chợt bị lửa đốt đổ sập, ngăn cách giữa hai người, thế lửa lại lần nữa bùng lên.
“Khốn kiếp!” Tô Thư Nghi nghe được Cố Gia Huy che miệng tức giận mắng, cũng quát lên: “Thư Nghi, em ở yên đấy, anh đến tìm em ngay đây!”
Tô Thư Nghi muốn gật đầu, nhưng lại chợt nghĩ tới cái gì.
Chờ đã, hình như sợi dây chuyền kia của Cố Mặc Ngôn vẫn còn ở trong phòng thì phải?
Chắc chắn rồi.
Cố Mặc Ngôn rất trân quý sợi dây chuyền kia, bình thường sẽ không mang theo ra khỏi nhà, mỗi lần đi công tác hay đi làm đều sẽ đặt trong ngăn kéo.
Giờ cháy lớn như vậy, nếu bàn gỗ bị đốt sạch thì chiếc dây chuyền pha lê kia cũng sẽ hỏng mất.
Nếu vậy… chẳng phải Cố Mặc Ngôn sẽ đau lòng chết à?
Cô không nhịn được mà nhớ tới vẻ mặt ưu thương của Cố Mặc Ngôn mỗi lần nắm sợi dây chuyền kia, bỗng cảm thấy đáy lòng xót xa vô cùng.
Chết tiệt, nếu cô được cứu vớt không bị thương chút nào mà lại không hề cố gắng cầm theo thứ Cố Mặc Ngôn trân quý nhất thì có phải… ích kỷ quá không?
Tuy cô biết dây chuyền chỉ là vật chết mà thôi, nhưng dù gì cũng là niệm tưởng duy nhất của Cố Mặc Ngôn, cô thật sự không đành lòng cướp đoạt chút lưu luyến cuối cùng của anh!
Nghĩ vậy, cô nhìn chăn bông trên người, vẫn còn đủ ướt, có lẽ vẫn chịu được thêm một hồi nữa. Huống chi thế lửa vẫn rất lớn, bên phía Cố Gia Huy còn cần tốn chút thời gian.
Thế là, Tô Thư Nghi cắn chặt răng, nắm chóp mũi kêu: “Cố Gia Huy! Tôi quay lại lấy một thứ!”
Cố Gia Huy đang ra sức dập lửa, nghe Tô Thư Nghi nói xong thì chỉ thấy trong đầu nổ ẩm, quát lớn: “Tô Thư Nghi, bà mẹ nó em điên đấy à! Còn có gì quan trọng hơn tính mạng mình được chứ!”
Tô Thư Nghi làm gì trả lời Cố Gia Huy được nữa, chỉ tranh thủ nhanh chóng chạy lại phòng.
Không biết vì sao, cơ thể cô vẫn mềm nhũn đến kỳ lạ, nhưng cô không nghĩ được nhiều như thế, chỉ cắn răng xông thẳng về phòng.
Cô chạy quá nhanh, hít vào quá nhiều khói, dẫn tới ho khan kịch liệt. Nhưng cô không hề dừng bước, lao thẳng tới trước bàn.