Chương 196
Tô Thư Nghi hoàn toàn không ngờ Cố Gia Huy sẽ hỏi thẳng ra như vậy. Ban đầu cô hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày: “Xin lỗi tổng biên tập, tôi không muốn trả lời vấn đề không liên quan đến công việc.”
Nói rồi, cô định xoay người rời đi. Nhưng Cố Gia Huy đã bước nhanh về phía cô, nắm lấy cổ tay cô.
“Anh không lấy tư cách tổng biên tập để hỏi em câu hỏi này.” Giọng nói của Cố Gia Huy hơi gấp gáp: “Anh lấy tư cách là người yêu cũ… hoặc là… một người bạn bây giờ để hỏi em.”
Suốt cả đêm qua Cố Gia Huy không về nhà, anh ta vẫn luôn nghĩ về chuyện của Tô Thư Nghi.
Anh ta phát hiện điều mình để ý nhất thật ra vẫn là cuộc hôn nhân của Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn.
Trước kia anh ta luôn cảm thấy, Tô Thư Nghi kết hôn với Cố Mặc Ngôn chẳng qua là vì tiền của Cố Mặc Ngôn. Nhưng bây giờ anh ta không thể không suy nghĩ kỹ lại lần nữa.
Nếu như không phải vì tiền, vậy thì Tô Thư Nghi gả cho Cố Mặc Ngôn chỉ có thể bởi vì hai lý do.
Một là vì tình yêu, hai là vì hoàn toàn bất đắc dĩ.
Cho dù thế nào Cố Gia Huy cũng không muốn tin vào vế trước. Mặc dù đã qua hai năm, nhưng thật sự anh ta chưa từng buông bỏ được Tô Thư Nghi. Anh ta không tin Tô Thư Nghi lại dễ dàng buông bỏ mình như vậy.
Cho nên, anh ta thà tin tưởng vế sau.
Vì vậy, anh ta cố tình cho người điều tra chuyện kết hôn giữa Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn. Vừa điều tra, anh ta mới biết được, trước khi Tô Thư Nghi kết hôn với Cố Mặc Ngôn một tháng, cô đã đi coi mắt vô số người đàn ông.
Những người đàn ông đó, điều kiện kém đến mức anh ta cũng không dám tin. Điểm giống nhau duy nhất là đều có hộ khẩu ở thành phố S. Liên tưởng đến chuyện mẹ Tô Thư Nghi bệnh nặng, anh ta dường như hiểu ra điều gì đó.
Cho nên, hôm nay anh ta mới hỏi Tô Thư Nghi, anh ta cần một đáp án, anh ta muốn tìm một câu trả lời mà mình có thể chấp nhận được cho tình yêu bị cắt ngang một cách khó hiểu của bọn họ vào hai năm trước.
Dưới sự ép hỏi của Cố Gia Huy, sắc mặt Tô Thư Nghi trắng bệch, nhưng cô vẫn lạnh lùng nói: “Cố Gia Huy, anh đừng quên, Cố Mặc Ngôn là chú út của anh. Anh hỏi đến chuyện tình cảm của bề trên như vậy, không cảm thấy mình quan tâm quá nhiều sao?”
Cố Gia Huy không ngờ Tô Thư Nghi lại lấy thân phận bề trên để dọa mình, anh ta cắn răng: “Tô Thư Nghi, em không dám trả lời câu hỏi của anh sao? Là bởi vì em vốn không yêu Cố Mặc Ngôn đúng không? Em kết hôn với chú ấy hoàn toàn chỉ là vì hộ khẩu thành phố S chứ gì?”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Gia Huy đã điều tra được đến mức này, sắc mặt cô hơi thay đổi.
Nhận thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Thư Nghi thay đổi, Cố Gia Huy liền biết mình đoán không sai, trong lòng anh ta lập tức có thứ gì nhảy nhót.
Anh ta càng nắm chặt vai Tô Thư Nghi, tiếp tục hỏi: “Tô Thư Nghi, anh nói đúng không? Em vốn không yêu Cố Mặc Ngôn đúng không? Ngẫm lại cũng đúng thôi, loại đàn ông lạnh lùng đó, lại còn là người tàn phế, làm sao em có thể thích chú ấy được!”
Chính Cố Gia Huy cũng không biết tại sao mình lại để ý đến quan hệ của Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn như vậy.
Chỉ là vừa nghĩ đến mỗi đêm Tô Thư Nghi đều nằm bên cạnh Cố Mặc Ngôn, nghĩ đến có lẽ Cố Mặc Ngôn đã được trải nghiệm một Tô Thư Nghi khác mà mình chưa từng thấy, anh ta cảm thấy trong lồ ng ngực mình dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy!
Cho nên anh ta không ngừng muốn xúc phạm Cố Mặc Ngôn. Nhưng ngặt nỗi, người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo đó dường như chỉ có hai chân tàn phế và tính tình quá lạnh lùng là có thể trở thành nội dung sỉ nhục của anh ta thôi.