CHƯƠNG 188
Đôi mắt Tô Thư Nghi lập tức trợn tròn xoe, nhìn Cố Mặc Ngôn bằng ánh mắt không thể tin được.
Dương Tùng Đức cũng rất kinh ngạc. Nhưng dù sao cũng là trợ lý đặc biệt được đào tạo bài bản, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Vâng, cậu Cố. Vậy sáng mai tôi tới đón anh sẽ mang theo quần áo cho anh thay.”
Dứt lời, anh ta rất thức thời rời đi một mình.
“Này, trợ lý Dương, anh đợi đã.” Lần này Tô Thư Nghi cuống lên, thấy Dương Tùng Đức nhanh chóng rời đi, cô chỉ có thể nhìn Cố Mặc Ngôn: “Hôm nay anh thật sự muốn ở đây sao?”
Cố Mặc Ngôn nhíu mày: “Sao vậy? Không được à?”
“Không phải là không được.” Thấy dáng vẻ Cố Mặc Ngôn không giống như đang nói đùa, Tô Thư Nghi càng căng thẳng hơn: “Nhưng mà nhà em chỉ có hai phòng…”
“Anh và em ở phòng em.” Cố Mặc Ngôn trả lời không chút do dự: “Vốn dĩ nên như vậy mà, không phải sao?”
Mặt Tô Thư Nghi lập tức đỏ lên.
Mặc dù lúc cô và Cố Mặc Ngôn ở trong biệt thự, quả thật suốt ngày đều ngủ chung một cái giường, nhưng giường trong phòng cô nhỏ hơn so với cái ở nhà Cố Mặc Ngôn nhiều. Nếu như nằm cùng nhau…
Cô hơi không dám nghĩ tới.
Hơn nữa, nếu cứ như vậy, chẳng phải sẽ hoàn toàn trái với dự tính ban đầu cô rời khỏi biệt thự sao?
“Ừ thì… Điều kiện nhà em sơ sài như vậy, em sợ anh ở không quen.” Tô Thư Nghi tiếp tục gắng gượng tìm cớ.
“Không sao.” Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày: “Anh không quan tâm.”
Tô Thư Nghi thật sự hết cách rồi. Sau khi mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Mặc Ngôn một hồi, cô chỉ có thể nói: “Vậy tùy anh thôi. Em… Em đi tắm trước nhé?”
Cố Mặc Ngôn nhìn cô, nở nụ cười như có như không: “Được.”
Tô Thư Nghi vội vàng đi vào phòng tắm, vừa mới chuẩn bị bắt đầu tắm thì đột nhiên phát hiện một vấn đề rất đau đầu.
Trong nhà cô không có bồn tắm lớn, chỉ có vòi sen, mà vòi sen cũng là loại đơn giản nhất. Bình thường thì được, nhưng ngặt nỗi lúc này tay phải của cô đang bị thương, vòi sen rất dễ phun lên vết thương của cô.
Cô lập tức hơi đau đầu, nhưng vẫn bất chấp khó khăn cởi qu@n áo ra, mở vòi hoa sen, nghiêng người, tắm rửa cẩn thận.
Nhưng tế bào vận động và giữ thăng bằng của cô vốn không tốt, vết thương nhanh chóng dính nước. Cô nhăn mặt, muốn giơ tay lên một chút nhưng lại đụng vào cửa phòng tắm, cơn đau như xé rách tim gan lập tức truyền đến.
“A!”
Cô đau không chịu được mà kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã và giọng nói lo lắng của Cố Mặc Ngôn: “Tô Thư Nghi, em không sao chứ?”
“Em không sao…” Tô Thư Nghi vội nói. Nhưng vết thương quá đau, giọng nói của cô cũng có chút run rẩy, nghe thế nào cũng không giống không có chuyên gì.
Bởi vậy, Cố Mặc Ngôn ở bên ngoài lập tức nói: “Em đợi một lát, anh vào ngay đây.”
Tô Thư Nghi luống cuống: “Thật sự không sao đâu, anh không cần…”