CHƯƠNG 181
Khi Tô Thư Nghi nói những lời này, đôi mắt nhìn thẳng tắp vào Cố Gia Huy, ánh mắt sáng như tuyết, khiến Cố Gia Huy bỗng thấy không biết phải đối diện như thế nào.
Anh ta chỉ có thể nhìn sang chỗ khác, nhưng vẫn không cam lòng nói: “Lúc đó có người gửi một số ảnh cho anh xem, khi đó anh nghĩ đến cả ảnh mà cũng có rồi, sao có thể là hiểu lầm em được.”
Ảnh?
Cái này thì là lần đầu tiên Tô Thư Nghi biết, hóa ra hai năm trước, Cố Gia Huy đã nhìn thấy những bức ảnh đáng xấu hổ đó rồi.
Cô cười khổ một tiếng.
“Đúng vậy, xem ra cái gọi là tin tưởng của anh đối với tôi, chung quy vẫn không chống lại được mấy bức ảnh kia.” Cô nói khẽ: “Mà có khi anh chưa bao giờ tin tưởng tôi cả. Nếu không, vì sao anh chưa bao giờ chịu nói cho tôi biết anh là con của nhà họ Cố chứ?”
“Đây là hai chuyện khác nhau!” Cố Gia Huy nôn nóng: “Anh che giấu thân phận người nhà họ Cố của anh là vì…”
“Cố Gia Huy, anh vẫn chưa hiểu sao?” Lời Cố Gia Huy còn chưa nói xong, Tô Thư Nghi đã ngắt lời anh ta, làm anh ta chợt nghẹn họng mất một lúc: “Anh chưa bao giờ thực sự tin tưởng tôi, hai năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, thứ mà anh luôn tin chỉ có bản thân anh thôi.”
Sau khi nói xong những lời này, Tô Thư Nghi lại bất lực nhếch môi: “Bây giờ nói những thứ này cũng đâu có ý nghĩa gì, đều đã là chuyện quá khứ hết rồi, chẳng có gì đáng nói cả.”
Dứt lời, cô không muốn thảo luận vấn đề này với Cố Gia Huy nữa, đứng dậy định rời đi.
Nhưng không ngờ Cố Gia Huy lại lập tức đuổi theo, túm lấy cổ tay cô.
“Tô Thư Nghi, vì sao lại chẳng có gì đáng nói?” Cố Gia Huy nhìn chằm chằm Tô Thư Nghi, sự nóng bỏng trong mắt khiến Tô Thư Nghi bỗng thấy không dám đối diện: “Nếu như em đã chặn một nhát dao cho anh, vậy thì anh không tin trong lòng em thực sự đã quên anh!”
Cơ thể của Tô Thư Nghi run lên, khẽ đến mức không dễ phát hiện.
Nhưng cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Cố Gia Huy ở bên cạnh.
Trong đôi mắt đẹp đẽ của Cố Gia Huy, tất cả đều là nhớ nhung và hối hận, không thể nào che giấu được, cơn lũ ập tới, khiến người ra không dám đối mặt.
“Cố Gia Huy, tôi nghĩ có phải anh nhầm rồi không.” Cô nói khẽ: “Tôi không chặn một nhát dao kia cho anh, tôi chỉ kéo người đàn ông kia ra thôi.”
“Đều như nhau cả! Rõ ràng là em quan tâm anh có đúng không?” Cố Gia Huy gầm khẽ.
“Quả thật là tôi muốn cứu anh.” Lông mi của Tô Thư Nghi hơi run rẩy, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng: “Đó là vì, tôi nợ anh.”
Bàn tay túm lấy Tô Thư Nghi của Cố Gia Huy cứng đờ: “Em có ý gì?”
“Năm đó, những học bổng kia, còn cả cơ hội việc làm kia nữa, đều là anh âm thầm giúp đỡ tôi đúng không.” Tô Thư Nghi nói khẽ. Nhìn thấy trong mắt Cố Gia Huy lóe lên chút dao động, cô liền biết rằng suy đoán của mình không sai: “Tôi thực sự cảm ơn anh, tuy rằng năm đó anh không tin tôi, còn lừa tôi, nhưng nếu như không có anh, sợ là đến cả tốt nghiệp đại học cũng là mong ước xa vời của tôi.”
Nếu như không tốt nghiệp đại học, bây giờ đến tìm một cơ hội việc làm ổn định như ở tòa soạn bây giờ cô cũng không có, nói gì đến chuyện khám bệnh cho mẹ.
Cho nên, cô thực sự cảm kích Cố Gia Huy.
“Em nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt Cố Gia Huy hơi tái đi: “Ý em là, ngày đó em cứu anh, chỉ là vì anh từng giúp em ư?”
Ánh mắt của Cố Gia Huy làm Tô Thư Nghi hơi nhói đau.
Thực ra, cô biết, cô cứu anh ta, đương nhiên không chỉ có nguyên nhân này.