“Hiểu lầm?”
Tay Cố Gia Huy dùng sức mạnh đến mức khiến Tô Thư Nghi đau đến nỗi nhăn cả mặt lại.
“Làm gì có hiểu lầm gì.

Tôi thấy ấy à, là do cô nhìn thấy tên nghèo nghèo rớt mồng tơi hai năm trước đột nhiên phát tài, trở thành tổng biên tập, cô thấy hối hận nên tới đây nói là hiểu lầm với tôi chứ gì?”
Nói đến đây, đáy mắt Cố Gia Huy đỏ ngầu, kéo mặt Tô Thư Nghi về phía mình: “Tô Thư Nghi, tôi nói cho cô biết, Cố Gia Huy của bây giờ không dễ lừa gạt như vậy đâu!”
Tô Thư Nghi nhìn gương mặt trước mắt mình, gương mặt này từng thân thuộc nhất với cô, nhưng giờ lại tràn ngập oán hận và cay độc, trong lòng cô chỉ cảm thấy vừa khiếp sợ vừa đau lòng.
Cô muốn giải thích, nhưng lời tới bên miệng lại chẳng nói ra được dù chỉ một câu.
Cũng có gì để mà giải thích đâu?

Nếu như Cố Gia Huy thực sự tin cô thì sao năm đó lại chẳng hỏi cô lấy một câu đã rời đi luôn như thế?

Nói cho cùng, từ tận đáy lòng anh ta đã tin cô là loại phụ nữ tham tiền vì tiền mà bán mình rồi.
Huống hồ, cho dù anh ta tin lời giải thích của cô thì đã sao chứ?
Bây giờ cô đã làm vợ người ta rồi, đã chẳng còn là Tô Thư Nghi trước đây nữa, tất cả đều không quay lại được nữa...
Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi cố gắng kìm nén sự chua xót ở vành mắt, hít sâu một hơi, ngẩng phắt đầu lên.
“Cố Gia Huy.” Cô nói khẽ, giọng điệu bình tĩnh không chút dao động nào: “Anh nói không sai, chuyện năm đó giống như những gì anh biết đấy.

Nhưng có một điều anh sai rồi, đó là tôi bây giờ không muốn xảy ra chuyện gì với anh hết, anh là tổng biên tập cũng được, tổng giám đốc cũng được, không có chút liên quan gì tới Tô Thư Nghi này cả.”
Ngay lúc nói dứt lời, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy bàn tay trên cằm cô càng ra sức hơn.
Nhưng ngay giây sau, anh ta đột nhiên hất cô ra.
Tô Thư Nghi loạng choạng đỡ lấy tường mới miễn cưỡng đứng vững được, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cố Gia Huy lạnh lùng nhìn mình, sự kinh thường và chán ghét nơi đáy mắt kia chọc cho cô đau đớn.
Nhưng đau thì cứ đau đi vậy, cũng tốt hơn là dây dưa không rõ.
Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghi cố gắng nuốt cảm giác nghẹn ngào nóng hừng hực nơi yết hầu xuống, vội nói: “Nếu như tổng biên tập không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Dứt lời, cô không dám nhìn Cố Gia Huy thêm nữa, nhanh chân rời khỏi văn phòng.
Tô Thư Nghi chạy một mạch ra khỏi tòa soạn, lúc xuống dưới tầng mới phát hiện bên ngoài đổ mưa tầm tã, mà đúng lúc cô lại quên ô ở trong văn phòng.
Nhưng cô lại không có dũng khí quay lại lấy ô, cho dù biết rằng Cố Gia Huy sẽ ở trong văn phòng của anh ta thì cô cũng không có dũng cảm đi lên.
Cô yếu đuối thật đấy.
Nhìn nước mưa rơi tí tách, vốn dĩ Tô Thư Nghi định gọi xe, nhưng đang vào giờ cao điểm tan làm, lại có mưa lớn, cho dù là gọi xe thì app đặt xe cũng không dùng được, cuối cùng cô chỉ đành cắn răng che túi lên trên đầu, chạy nhanh về phía ga tàu điện ngầm.
Lết cơ thể ướt đẫm đi trên tàu điện ngầm, lúc ra khỏi ga, cô hy vọng rằng bên ngoài mưa đã tạnh, nhưng ông trời lại cứ muốn giày vò cô, bên ngoài vẫn đang đổ mưa to không ngừng.
Tô Thư Nghi vẫn không gọi được xe, chỉ có thể ngây ngốc đứng đợi ở bên cạnh ga tàu điện ngầm.
Cô còn nhớ, hai năm trước cũng vào một đêm mưa bão như thế này, cô mất đi thứ quý giá nhất của cô; sau đó, cô lại mất đi Cố Gia Huy, người đàn ông mà vốn dĩ cô tưởng rằng sẽ nắm tay đến già cùng với cô.

Cảm giác tuyệt vọng hai năm trước giống như một sinh vật bò sát dính nhớp nào đó, bò lên trên trái tim vốn đã tê liệt của cô từng chút một.
Tô Thư Nghi không nhịn được mà ôm lấy bờ vai mình rồi ngồi xuống, co rụt người lại.
Lạnh...!thực sự lạnh quá...
Cả người lạnh đến phát run, giống y như đêm hai năm trước...
Ngay khi ký ức và cảm xúc sắp nhấn chìm Tô Thư Nghi hoàn toàn, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một chiếc xe lăn, còn cả một đôi chân thon dài thẳng tắp trên xe lăn nữa.
Tô Thư Nghi sững sờ, gắng sức đầu lên, liền nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang ở trước mặt mình, cùng Dương Tùng Đức đứng bên cạnh che ô.
Màn mưa lất phất làm mờ đi khuôn mặt tuấn tú của anh, quanh người anh vẫn là hơi thở lạnh lùng, tuy ngồi trên xe lăn nhưng sự xuất hiện lúc này của anh lại như thiên thần vậy, nghiền nát tất cả buồn bã trong đáy lòng Tô Thư Nghi.
Lông mi của Tô Thư Nghi run rẩy.
Cố Mặc Ngôn?
“Em ở đây làm gì vậy?” Cố Mặc Ngôn cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi đang ngồi xổm trên đất, chính anh không biết vì sao mà giọng điệu của mình lại loáng thoáng sự tức giận: “Em dầm mưa?”
Lúc này Tô Thư Nghi mới phản ứng lại, cô hoảng hốt đứng dậy, nhưng vừa mới đứng dậy thì trước mắt đã tối sầm rồi mất đi ý thức.
Trái tim Cố Mặc Ngôn thắt lại, vội vàng đỡ lấy Tô Thư Nghi thật vững vàng, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng không bình thường trên người người phụ nữ trong lòng, ánh mắt anh trầm xuống, tầm mắt dừng trên vết đỏ ban nãy bị Cố Gia Huy bóp mà ra ở trên cằm, đôi mắt đen của anh co rút lại không dễ nhận ra.
“Quay về.” Sắc mặt thay đổi rồi biến mất rất nhanh, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng quay lại vẻ lạnh nhạt, khẽ nói một câu rồi ôm lấy Tô Thư Nghi, chuyển động xe lăn đi về phía chiếc Bentley ở bên cạnh.

Xe của Cố Mặc Ngôn đỗ ở một góc khuất cạnh ga tàu điện ngầm, bởi vì trên xe lăn có sức nặng của hai người là Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn nên xe lăn không thể trượt lên giống như trước đây.
“Cậu Cố.” Dương Tùng Đức ở bên cạnh không nhịn được cất lời: “Để tôi làm cho ạ.”.

Chap‎ mới‎ luôn‎ có‎ tại‎ ==‎ ТrùmТ‎ ruyện.ⅤN‎ ==
“Không cần.”
Cố Mặc Ngôn hờ hững nói, điều chỉnh lại Tô Thư Nghi ở trong lòng rồi bế ngang cô lên, đứng dậy khỏi xe lăn...
...
Nửa tiếng đồng hồ sau, trong căn phòng tối đen, vươn tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Nóng...!nóng quá...!trong lúc giãy dụa lẩm bẩm, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy cơ thể nặng xuống, làn da dán lên thứ gì đó lành lạnh, cô tham lam muốn ôm lấy cảm giác mát lạnh đó...
Nhưng đột nhiên cô nghe thấy tiếng hô hấp trầm nặng của đàn ông!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play