CHƯƠNG 170
Cứ nghĩ tới có thể mình đã hiểu lầm Tô Thư Nghi, anh ta lại loáng thoáng có hơi kích động, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện không thể nào.
Băn khoăn mãi, cuối cùng anh ta cầm điện thoại lên, gọi vào một số điện thoại.
“Alo, là tôi đây.” Điện thoại được kết nối, Cố Gia Huy lạnh lùng lên tiếng: “Điều tra giúp tôi một chuyện, tra kỹ càng vào, tôi muốn sự thật.”
Từ bệnh viện về tới nhà, Tô Thư Nghi tắm xong, cuối cùng cũng cảm thấy đã tắm sạch được mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện.
Nằm lên trên giường, cô lập tức cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Cô không thích bệnh viện, cho nên mấy đêm nay ở bệnh viện đều ngủ không ngon, bây giờ cuối cùng cũng về rồi.
Cô xoay người đại một cái, chính cô cũng không nhận ra mình đã nằm sang nửa bên giường phải thuộc về Cố Mặc Ngôn.
Đầu chìm vào trong chiếc gối mềm mại, Tô Thư Nghi đột nhiên ngửi thấy mùi hương thuộc về Cố Mặc Ngôn.
Là mùi dầu gội mà anh thường dùng, trộn lẫn với một chút mùi xì gà, không hiểu vì sao Tô Thư Nghi lại thấy yên tâm.
Cô đột nhiên thấy hơi tham lam, cũng không muốn lăn về vị trí của mình nữa, cứ dựa trên gối của Cố Mặc Ngôn mà ngủ thật say.
Chiều tối, Cố Mặc Ngôn về tới phòng liền nhìn thấy Tô Thư Nghi đang nằm trong chăn của mình như một con mèo nhỏ.
Ban đầu anh hơi sững sờ, ngay sau đó khóe môi hơi cong lên.
Anh đóng chặt cửa phòng lại, im lặng đứng dậy khỏi xe lăn, đi tới bên giường.
Tô Thư Nghi ngủ rất say, không hề chú ý rằng anh đang tới gần.
Vốn dĩ Cố Mặc Ngôn muốn đắp chăn cẩn thận lại cho cô, nhưng khi kéo chăn, ánh mắt dừng trên vết thương trên cánh tay cô làm anh không khỏi nhíu mày.
Ban nãy lúc Tô Thư Nghi đi tắm, tuy rằng đã tránh vết thương trên tay rồi nhưng vẫn dính một chút nước, bây giờ băng gạc vẫn còn hơi ướt, hơn nữa vì cứ ngủ mãi nên cô cũng quên cả thay thuốc.
Mặt mày Cố Mặc Ngôn tràn ngập vẻ bất mãn.
Đã lớn như thế này rồi, sao cứ không biết chăm sóc tốt cho bản thân vậy.
Cố Mặc Ngôn vốn định gọi Tô Thư Nghi dậy để cô thay thuốc, nhưng nhìn thấy Tô Thư Nghi ngủ say như vậy, thậm chí còn có nước miếng chảy ra trên gối của anh, anh đột nhiên thấy không nỡ.
Anh thở dài một tiếng, sau đấy chỉ đành lấy thuốc mà Tô Thư Nghi đem về từ bệnh viện ở trên chiếc bàn bên cạnh sang, đặt lên trên giường, sau đó cẩn thận mở băng gạc ra giúp Tô Thư Nghi.
Vốn dĩ Tô Thư Nghi đang ngủ mơ, mơ hồ cảm thấy hình như có người đang chạm vào băng gạc của mình. Mới đầu cô không để ý, nhưng đột nhiên trên vết thương lại truyền tới cơn đau đớn, lúc này cô mới choàng tỉnh dậy: “Ui cha!”
Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang ngồi bên giường mình, trong tay cầm tăm bông. Còn băng gạc trên tay cô thì đã được cởi ra rồi, để lộ ra vết thương.
“Cố Mặc Ngôn?” Cô sững sờ: “Anh về rồi à?”
“Ừm.” Cố Mặc Ngôn không nhìn Tô Thư Nghi, chỉ lấy tăm bông chấm vào vết thương của cô.