CHƯƠNG 162

Chưa đến mười phút sau khi cúp máy, xe lăn của Cố Mặc Ngôn đã xuất hiện ngoài cửa phòng bệnh Tô Thư Nghi. Anh vội vàng như thế, thậm chí Tô Thư Nghi còn lo lắng không biết anh có đứng lên khỏi xe lăn mà tự chạy tới hay không.

Cố Mặc Ngôn vừa vào phòng bệnh đã thấy lớp băng dày cộp trên cánh tay Tô Thư Nghi, sắc mặt anh u ám tột cùng.

Xe lăn của anh lướt nhanh tới bên Tô Thư Nghi, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tô Thư Nghi, đây là vết thương nhỏ mà em nói à?”

Tô Thư Nghi sợ hãi, rụt rè nhìn Cố Mặc Ngôn, đáp: “Anh giận à?”

Cố Mặc Ngôn tức giận thật rồi.

Cực kỳ tức giận.

Anh giận người phụ nữ Tô Thư Nghi này không tự chăm sóc mình cẩn thận!

Nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tô Thư Nghi, lửa giận trong lòng anh dù có lớn đến đâu cũng đã bị sự thương xót dập tắt.

“Thôi bỏ đi.” Cuối cùng Cố Mặc Ngôn mới dịu giọng: “Sao em lại bị thương?”

Biểu cảm trên khuôn mặt Tô Thư Nghi cứng lại, cô chợt không biết phải trả lời anh thế nào.

Lẽ nào cô nói mình cản một dao cho Cố Gia Huy?

Nếu thế chắc Cố Mặc Ngôn sẽ giận thêm mất?

Đúng lúc Tô Thư Nghi còn đang nghĩ nên trả lời thế nào thì cánh cửa phòng bệnh bỗng mở ra. Cố Gia Huy lo lắng bước vào phòng nên không để ý tới Cố Mặc Ngôn cũng có mặt, mải nói: “Thư Nghi, Anh làm xong thủ tục nhập viện rồi. Cảnh sát đã bắt được kẻ tấn công anh, em yên tâm…”

Cố Gia Huy nói giữa chừng mới chợt nhận ra Cố Mặc Ngôn có mặt trong phòng, giọng anh ta bỗng ngừng lại.

Không khí trong phòng bệnh bỗng dưng trở nên căng thẳng.

“Gia Huy?” Giây phút Cố Mặc Ngôn nhìn thấy Cố Gia Huy, đôi mày của anh nhướng lên, khó dò hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Cố Gia Huy không thể che giấu mọi cảm xúc của mình như Cố Mặc Ngôn. Lúc này thấy biểu cảm của Cố Mặc Ngôn, anh ta bỗng sinh lòng khó hiểu, nhưng vẫn đáp lời anh: “Có một tên côn đồ tấn công cháu ở tòa soạn. Thư Nghi vì bảo vệ cháu mà bị thương nên cháu đưa cô ấy đến bệnh viện.”

Trong lòng Tô Thư Nghi giật thót.

Có phải cái tên Cố Gia Huy này cố ý không vậy? Kể chi tiết như vậy làm gì, chẳng lẽ không sợ Cố Mặc Ngôn nghe được sẽ hiểu lầm à?

Tô Thư Nghi lo lắng nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, muốn nhìn ra phản ứng của anh, nhưng ngặt nỗi cô hoàn toàn không nhìn thấu đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy như đầm lầy lạnh lẽo của anh.

Thư Nghi vì bảo vệ cháu.

Hô hấp của Cố Mặc Ngôn dần trở nên nặng nề.

Câu này của Cố Gia Huy cứ như đang ra oai vậy, trước giờ Cố Mặc Ngôn chẳng buồn để ý đến những lời như vậy, nhưng khổ nỗi, lần này anh buộc phải thừa nhận rằng Cố Gia Huy đã thành công.

Lúc này vết thương trên cánh tay Tô Thư Nghi càng trở nên chói mắt hơn, anh thầm hít sâu mấy hơi, mới đè nén được lửa giận trong lòng.

“Thế à?” Lúc Cố Mặc Ngôn lên tiếng lần nữa thì giọng điệu đã trở nên bình tĩnh điềm nhiên như thường ngày: “Dù sao thì Thư Nghi cũng là thím, chăm sóc cháu trai một chút cũng là lẽ thường tình thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play