CHƯƠNG 141
Ban đầu Ông cụ Cố hơi ngẩn ra, sau đó hiểu được ý của Tô Thư Nghi thì lập tức mừng rỡ ra mặt: “Thật không? Ha ha, thế thì tốt quá rồi! Tốt quá rồi!”
Ông cụ Cố phấn khởi đứng bật dậy, tay cầm gậy chống cứ khua mãi: “Nếu nó không có vấn đề thì hai đứa còn đợi cái gì nữa!”
Đến đây thì Tô Thư Nghi không biết phải trả lời ra sao, đành nói liều: “Dù gì bọn cháu cũng chỉ mới quen biết ạ.”
“Mới quen biết cái chó gì!” Trong lúc kích động, ông cụ Cố lại buột miệng nói tục: “Ông với bà các cháu cũng được người ta giới thiệu quen nhau, cũng động phòng ngay đêm đầu tiên như thường đấy thôi! Đám thanh niên mấy đứa cởi mở lắm cơ mà? Sao lại ưỡn ẹo hơn cả thời ông bà là thế nào?”
Khuôn mặt Tô Thư Nghi lúc này không khác gì trái cà chua, chỉ nghe thấy ông cụ Cố khua cây gậy chống, thẳng thừng ra lệnh: “Nhóc Tô, ông nói cho cháu biết, ông cũng không phải người cổ hủ. Chuyện năm xưa không phải lỗi tại cháu, ông không trách cháu. Nhưng hiện tại cháu phải phấn đấu bằng được cho ông. Chọn ngày không bằng gặp đúng ngày. Hôm nay, hôm nay luôn! Các cháu vào việc ngay tại nhà này cho ông!”
Tô Thư Nghi đực mặt ra.
Vào việc ngay đêm nay sao?
Cô còn chưa kịp hoàn hồn sau cơn sốc thì ông cụ Cố đã cao giọng quát: “Quản gia Tá.”
Cửa phòng sách mở ra, ông quản gia lúc nãy nhanh chóng đi vào.
“Quản gia Tá, đưa ngay nhóc Tô với Cố Mặc Ngôn vào phòng.” Ông cụ Cố cười không ngậm được miệng: “Căn phòng đó ấy! Căn phòng tôi bảo anh chuẩn bị đặc biệt ấy.”
Cái gì?
Còn có cả căn phòng chuẩn bị đặc biệt?
Tô Thư Nghi sợ đến nỗi không kịp hỏi là căn phòng gì thì đã bị quản gia Tá đưa ra khỏi phòng sách, đi ra đến cửa còn nghe thấy tiếng cười sung sướng của ông cụ Cố.
Tô Thư Nghi được đưa thẳng tới một căn phòng trên tầng ba. Trước khi đi vào, quản gia Tá còn tận tình dặn dò: “Tầng này chỉ có mợ với cậu hai cho nên cậu mợ cứ thoải mái, không phải sợ người khác nghe thấy hay quấy rầy đâu.”
Tô Thư Nghi hiểu ra ý tứ trong lời nói của quản gia Tá, mặt đỏ lừ, chưa kịp đáp lại thì đã bị quản gia Tá đẩy vào trong.
Tô Thư Nghi bước vào phòng, vừa đứng vững thì quản gia Tá đã đóng cửa lại.
Một tiếng cạch vang lên.
Cửa đã bị khóa từ bên ngoài.
Tô Thư Nghi giật thót, vội vàng gõ cửa: “Quản gia Tá, sao ông lại khóa cửa?”
Bên ngoài không có ai trả lời.
Tô Thư Nghi cuống lên, lập tức định mở cửa nhưng quả thật đã bị khóa chặt từ bên ngoài.
“Không phải gõ nữa, họ cố tình đấy.” Đúng vào lúc Tô Thư Nghi đang hoảng hốt, phía sau lưng vang lên một giọng nói lạnh tanh.
Tô Thư Nghi ngẩn người, quay đầu lại thì thấy Cố Mặc Ngôn đang ngồi phía sau mình.
Dưới ánh đèn tối mờ, Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, áo vest đã cởi ra, để lộ lớp sơ mi trắng bên trong, hai chiếc nút áo cũng đã được nới lỏng để lộ phần xương quai xanh quyến rũ mê người.
“Cố Mặc Ngôn?” Lúc này Tô Thư Nghi mới phản ứng lại. Cô đảo mắt nhìn quanh phòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc giường, không khỏi trợn tròn lên: “Đây là căn phòng chúng ta sẽ ngủ lại đêm nay à? Nhưng cái giường này bé quá!”