CHƯƠNG 138
Đã bao lâu rồi… không thấy thằng bé nó cười như thế.
“Thưa ông.” Lúc này, người quản gia tóc bạc đi tới: “Cũng đến lúc rồi, có nên tiễn khách về và sắp xếp phòng ngủ lại cho các cậu chủ cùng mợ chủ không ạ?”
“Ừ, đến lúc rồi.” Ông cụ Cố hoàn hồn lại, gật đầu: “À, phải. Anh gọi con bé Tô Thư Nghi kia đến phòng sách giúp tôi.”
Nói dứt lời, ông cụ Cố quay người đi về phía phòng sách.
Không lâu sau, buổi vũ hội kết thúc. Cuối cùng, người nổi bật nhất không phải nhân vật chính trên danh nghĩa là Lâm Bảo Châu mà lại là Tô Thư Nghi ngồi trên đùi Cố Mặc Ngôn suốt cả buổi tối.
Hết bản nhạc cuối cùng, Tô Thư Nghi đứng dậy, gò má vẫn chưa hết ửng hồng đã chợt thấy một ông cụ trông như quản gia đi về phía mình, cung kính nói: “Thưa mợ hai, ông chủ mời mợ đến phòng sách.”
Tô Thư Nghi ngẩn người.
Ông cụ Cố tìm cô?
Chẳng lẽ là vì chuyện bức ảnh vừa rồi sao?
Hễ nhớ tới ánh mắt sắc như dao cau của ông cụ Cố là Tô Thư Nghi không khỏi cảm thấy hồi hộp, theo phản xạ quay sang nhìn Cố Mặc Ngôn.
Cố Mặc Ngôn chỉ khe khẽ gật đầu: “Không sao đâu. Tuy tính tình ông nội hơi lập dị nhưng không phải là người vô lý.”
Nghe Cố Mặc Ngôn nói vậy, Tô Thư Nghi mới thấy yên tâm hơn. Cô đi theo ông quản gia kia lên phòng sách trên tầng hai.
Phòng sách của ông cụ Cố mang đậm phong cách cổ kính, phảng phất mùi đàn hương. Tô Thư Nghi vừa bước vào đã lập tức có một thứ ảo giác tưởng như mình đã xuyên không.
Ông cụ đã thay một bộ áo dài, ngồi phía sau bàn sách. Kể từ khi cô bước vào cửa, ánh mắt nghiêm khắc của ông luôn dõi theo cô.
Tô Thư Nghi cố gắng để mình bớt căng thẳng, đi tới trước bàn sách, nói với vẻ kính trọng: “Thưa ông cụ Cố.”
“Cháu gọi ông là gì?” Ông cụ Cố nghiêm giọng hỏi.
Tô Thư Nghi tần ngần, không hiểu gì.
“Nếu đã cưới Cố Mặc Ngôn thì cháu phải theo nó, gọi ông là ông nội.” Thấy Tô Thư Nghi không hiểu, ông cụ Cố đành kiên nhẫn giải thích, còn không quên cười khẩy, bồi thêm một câu: “Cháu với cô em gái Lâm Bảo Châu của cháu đúng là quá khác nhau. Đứa thì sốt sắng gọi ông nội, còn đứa đáng gọi thì lại không gọi.”
Mặt Tô Thư Nghi trắng bệch.
Ông cụ Cố biết cả việc mình và Lâm Bảo Châu là chị em ư?
Nhưng nghĩ lại thấy cũng đúng thôi. Mình đã cưới Cố Mặc Ngôn lâu như vậy, không đời nào ông cụ Cố lại chưa điều tra về mình.
Nhưng bất kể thế nào, nếu ông cụ Cố đã cho phép cô gọi là ông nội thì chẳng có lí nào lại không muốn nhận cô là cháu dâu, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn cất lời: “Ông nội ạ.”
Lúc này, ông cụ Cố mới gật đầu hài lòng, hất cằm ra hiệu: “Ngồi đi.”
Tô Thư Nghi ngoan ngoãn ngồi xuống, lại nghe thấy ông cụ Cố nghiêm nghị lên tiếng: “Theo cháu thì ông tìm cháu có việc gì?”