CHƯƠNG 117
Tình cảm đã từng tốt đẹp như vậy, rốt cuộc tại sao lại đi đến tình cảnh như bây giờ.
Tô Thư Nghi cắn môi, cố nén nước mắt trong hốc mắt.
Cô đã từng cho rằng mình rất hận Cố Gia Huy, nhưng hôm nay nhìn thấy anh ta như vậy, cô phát hiện mình thật sự không hận nổi.
Nói ra thì anh ta cũng rất đau khổ. Thân là con cưng của trời, nhưng bởi vì cô mà đã phải chịu quá nhiều tủi nhục và đau lòng.
Cô há miệng, muốn an ủi Cố Gia Huy vài câu, muốn nói cho anh ta biết năm đó mình không phản bội anh ta. Nhưng câu nói sau đó của Cố Gia Huy lại tàn nhẫn đập nát những lời đã đến khóe miệng của cô.
“Tô Thư Nghi!” Cố Gia Huy đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy bây giờ đã trở nên đỏ ngầu: “Khốn kiếp! Cô yêu tiền đến vậy sao? Vì tiền mà cô có thể gả cho tên tàn phế Cố Mặc Ngôn à?”
Chút sắc hồng trên mặt Tô Thư Nghi cuối cùng cũng biến mất, cô nhìn Cố Gia Huy bằng ánh mắt không thể tin nổi, giọng nói run rẩy: “Anh nói gì cơ?”
“Tôi nói có phải cô có thể làm bất cứ việc gì vì tiền không!” Cố Gia Huy đứng phắt dậy, tiến tới gần Tô Thư Nghi: “Lúc trước cô vì tiền mà phản bội tôi phải không? Sau đó cô lại phí hết tâm tư để dụ dỗ chú tôi, cũng là bởi vì tiền của chú ấy? Đúng chứ? Tô Thư Nghi, cô đúng là giỏi quá đấy!”
Tô Thư Nghi nhìn chằm chằm Cố Gia Huy, như thể chưa từng quen biết người này.
“Cô nói chuyện đi chứ Tô Thư Nghi!” Thấy Tô Thư Nghi không đáp lời, Cố Gia Huy càng ép chặt hơn: “Nếu như lúc trước cô biết tôi chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Cố, có phải cô cũng sẽ kết hôn với tôi không?”
Cố Gia Huy không biết mình bị làm sao nữa. Vừa nghĩ tới Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn là vợ chồng hợp pháp, trong lòng anh ta như có một đám lửa đang cháy phừng phực, làm thế nào cũng không dập tắt được.
“Sao nào, có phải cô hối hận rồi không? Tôi cũng là người nhà họ Cố, hơn nữa tốt xấu gì tôi cũng khỏe mạnh hơn tên tàn phế Cố Mặc Ngôn kia.” Dưới sự k1ch thích của ngọn lửa tà ác kia, anh ta chỉ một lòng muốn sỉ nhục Cố Mặc Ngôn: “Ba tôi nói, sau khi Cố Mặc Ngôn bị tai nạn xe cộ vào mười năm trước, chú ta không chỉ bị tàn tật ở chân mà ở chuyện kia cũng tàn phế luôn. Tô Thư Nghi cô đúng là nhìn thoáng quá đấy, đàn ông bị như vậy mà cô cũng không thèm để tâm. Có phải chỉ cần có tiền thì cho dù là thủ tiết…”
“Cố Gia Huy, mẹ kiếp anh câm miệng cho tôi!” Tô Thư Nghi hét lên.
Chính cô cũng không biết tại sao nữa, lúc Cố Gia Huy nhục mạ mình, cô vẫn có thể cư xử bình bĩnh, nhưng khi Cố Gia Huy xúc phạm Cố Mặc Ngôn, cô chỉ cảm thấy tức giận khôn tả!
Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Vừa nghĩ tới Cố Mặc Ngôn, nghĩ đến người đàn ông hoàn hảo kia và dáng vẻ cô đơn vô tình lộ ra mỗi khi anh ngồi trên xe lăn, Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy Cố Gia Huy trước mặt vô cùng đáng ghét!
Có lẽ chính vì nghĩ rằng mình có một gia đình như vậy nên Cố Mặc Ngôn mới không thể không che giấu hào quang sáng chói của bản thân, giả vờ tàn tật suốt mười năm trời.
Cố Gia Huy không ngờ Tô Thư Nghi lại đột nhiên kích động như vậy, anh ta bỗng sững người.
Ngay lúc anh ta dừng lại, Tô Thư Nghi đã không muốn nhìn anh ta nữa.
“Cố Gia Huy.” Cô lạnh lùng lên tiếng: “Tôi biết trong lòng anh không thoải mái, ban đầu tưởng tôi với Cố Mặc Ngôn có quan hệ không đàng hoàng, nhưng cuối cùng chúng tôi lại chính là vợ chồng hợp pháp. Có điều, chuyện vợ chồng giữa tôi và Cố Mặc Ngôn không cần anh quan tâm. Chuyện kia của anh ấy có được hay không, tôi mới là người biết rõ hơn anh!”
Sau khi nói xong những lời này, cô không muốn nhìn Cố Gia Huy thêm nữa, dứt khoát rời khỏi phòng làm việc của anh ta, đóng sầm cửa lại.
Sau khi Tô Thư Nghi rời đi, một mình Cố Gia Huy ở lại phòng làm việc. Anh ta cứ như người mất hồn, ngơ ngác đứng đó.